Một lời hồi đáp
Những lá thư không gửi, những nỗi buồn không nguôi, những câu chuyện khép lại và những ngày dài qua mau. Với anh, anh chẳng còn thiết tha gì nữa về một tình yêu dần dần úa, kể từ khi em yên lặng và rời xa, thì trái tim anh cũng làm theo nguyên tắc của nó, không phải để làm gì cả. đau nó nữa. Thôi nhớ, thôi mong và thôi hi vọng. Chỉ là đâu đó vẫn mang một ý nguyện về lý do mà tình yêu chúng ta cách trở, vốn không có lấy một câu chia tay nhưng hình như mọi thứ ở nơi em hiện hữu, thì hãy nói thay thế tiếng rời xa đó. Và chỉ là nơi mà anh không thấy, trực giác anh phải chôn cất những suy nghĩ sai lầm về chúng ta, anh chỉ muốn đi đâu đó thật xa, bầu trời mà ta đang đứng, đi khỏi ánh hoàng hôn. khuất bóng dần dần. Nhưng tại sao anh vẫn chờ một cách khờ dại, một cách mòn như thế, em. Khi nào lâu dần ai cũng sẽ thay đổi và trở thành con người mà chúng ta không quản lý được vấn đề, ai rồi cũng bỏ qua những kỷ niệm còn vương vấn để chạy khỏi vùng ký ức rữa. Về sau, khi bầu trời ngang trời khuất ...