Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện ngắn

Đi về nơi xa

Hình ảnh
  Gã lê lết cái thân thể bốc mùi tanh của máu trên con đường thưa thớt người. Trên tay gã là con dao lấm lem màu đỏ cùng những mảnh thịt vụn nơi đầu dao, bàn tay gã đỏ chói cái màu hôi tanh của người. Gã đi như kẻ say rượu, thân thể xiêu vẹo, loạng choạng trên con đường mòn không biết điểm đến. Những ánh sáng nơi đèn đường chiếu lên thân thể hôi thối, gớm ghiếc, chiếu lên cái bóng kéo dài phía sau gã nơi con quỷ đang ngự trị. Gã nghĩ, đích đến của mình là nơi đâu? Là về đâu khi nhà chẳng còn, là nơi nào khi người thân đã không còn nơi đây? Gã còn nhớ bản thân từng có một gia đình đầm ấm thế nào, có vợ, có con, có công ăn việc làm ổn định. Mỗi khi đi làm về, gã luôn được chào đón bằng cái ôm của những cô con gái bé bỏng, được người vợ hiền đảm đang nấu cho mỗi bữa cơm ngon mỗi ngày, hơi ấm gia đình luôn ôm ấp gã và trao những cái hôn dịu nhẹ. Gã thích nghe những đứa con của mình nói về tương lai, nói về ước mơ sau này, cô gái lớn thì muốn làm giáo viên, cô gái nhỏ thì thích ca hát v...

Cà độc dược

Hình ảnh
  Ngày tôi còn bé, bà tôi hay kể tôi nghe về những truyền thuyết xa xưa. Bà nói, trong mỗi cây cà độc dược có một yêu tinh trú ngụ, yêu tinh đó sẽ thực hiện ước nguyện của con người nếu như họ dùng máu của mình nuôi nó. Tôi vẫn cho những truyền thuyết đó là nói chơi, cho đến một ngày khi em rời đi, bỏ lại tôi giữa căn phòng ngổn ngang đồ vật và những mảnh kính vỡ. Đó là một đêm trăng rất tròn, yêu tinh bước ra từ chậu cây cà độc dược, mái tóc màu trắng dài đến tận ngón chân. Hắn thì thầm vào tai tôi: "Ta sẽ cho ngươi một điều ước, nếu mỗi ngày ngươi dùng máu nuôi ta." Sau đó, tôi ước, ước em quay lại. Sáng hôm sau, em trở lại thật, dù vẫn hay cáu gắt như khi trước, nhưng em không dọa dẫm bỏ đi nữa, hoặc chính xác hơn, mỗi lần khi em định dọa dẫm bỏ đi, thì ma chú của yêu tinh sẽ khiến em quên điều đó ngay tức khắc. Mỗi ngày, tôi lại dùng máu mình tưới cho cây cà độc dược. Cây lớn gấp bội so với tuần trước, màu hoa cũng chuyển từ màu trắng sang màu hồng nhạt, rồi đỏ, đỏ thẫm. ...

Bữa ăn cuối cùng

Hình ảnh
  Gần đây, Nó thường xuyên bị lũ học sinh lớp trên bắt nạt. Chúng hay đứng ở những con đường mà Nó bắt buộc phải đi qua trên đường đến trường và lấy hết tiền của Nó. Nếu Nó ngoan ngoãn đưa hết tiền của Nó cho chúng, chúng sẽ để Nó đi. Còn nếu không, chúng sẽ đánh Nó một trận rồi lục lọi và lấy hết bánh kẹo lẫn số tiền mà Nó có. Đó là lần thứ mười ba Nó bị chúng chặn đường. Hôm nay, Nó không đem theo nhiều tiền. Mấy đồng xu lẻ Nó đưa chúng quá ít để làm thỏa mãn lòng tham của chúng. Vậy là... y như rằng, Nó lại bị chúng đánh một trận. Thằng to béo nhất đám tiếp tục giở trò cũ lục lọi cặp Nó, hắn móc ra một chiếc túi nilon đựng đầy bánh. Phát hiện đó khiến hắn vui vẻ và ra lệnh cho những đứa khác thả Nó ra. Cả lũ hả hê chia nhau những chiếc bánh của Nó, bỏ lại Nó ở đó với chiếc mũi đang chảy máu. Trước khi chúng đi, Nó cố hét lên:"Trả lại đây, đó là bánh mẹ tôi mua cho tôi!" Nhưng hiển nhiên chẳng đứa nào buồn quan tâm hay ngó lại nhìn Nó. Và cũng chẳng đứa nào nhận ra Nó đang ...

Make-up

Hình ảnh
  Tôi có một người anh song sinh. Chúng tôi giống nhau như hai giọt nước nên dù tính cách hoàn toàn khác biệt vẫn thường xuyên bị những người xung quanh nhận nhầm. Vì quá nhiều lần bị nhầm lẫn nên dần dần anh tôi thường ăn mặt như 1 ngôi sao như một cách để mọi người có thể phân biệt đâu là anh, đâu là em. Mặc dù cách ăn mặt của anh khiến ba mẹ chúng tôi nhiều lần phàn nàn nhưng anh vẫn giữ nguyên ý kiến của mình và dọn ra khỏi nhà để khỏi bị phàn nàn nữa. Đã là ngày thứ 8 tôi ăn mặt và giả dạng làm anh mình nhưng không bị một ai phát hiện, kể cả ba mẹ của chúng tôi hay bạn gái của anh (và giờ là bạn gái của tôi). Tôi đã vứt xác anh ở sâu trong khu vườn sau nhà của chúng tôi. Ở đó, anh có thể mãi mãi nhìn thấy tôi, ba mẹ và bạn gái của chúng tôi mãi mãi hạnh phúc về sau.