Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Góc khuất

I AM YOU

Hình ảnh
 Chào - Ừ, chào cậu, đã lâu không gặp rồi nhỉ Ừm... - Dạo này thế nào Good, mọi thứ đều tệ như bình thường nó vẫn vâỵ - Hmm, Tôi đoán cậu có chuyện gì à Một số chuyện - Tôi có thể hỏi cậu có chuyện gì được không? Tôi rất cảm kích điều đó Hôm nay là 1 ngày kỳ lạ, sau khi tôi gặp 1 người bạn kỳ lạ vào ngày hôm qua, cậu ấy là có thể nói là quá sức tưởng tượng đối với tôi, nhân tiện tôi hay vào app để chat với người lạ đêm khuya ấy, cậu biết mà - Ừ, cậu có kể với tôi ngày trước, cậu hay lên đó để nói chuyện và rèn luyện khả năng giao tiếp, đúng chứ? Nhưng có chuyện gì với cậu bạn tối qua à? Tôi đoán là vâỵ, mọi chuyện rất bình thường cho đến khi tôi biết cậu ấy là 1 bậc thầy về thao túng tâm lý, như thể cậu ấy nuốt trôi nội tâm của tôi vào dòng chảy của cậu ấy vậy, tôi thích gọi nó là giao tiếp thôi miên hơn, cậu ấy rất giỏi trong chuyện này, chính xác là giỏi bẩm sinh, khả năng quan sát và suy luận tâm lý rất đáng nể. - Vậy thì có gì đáng lo nhỉ? Tâm lý của tôi lần đầu tiên bị phụ thu...

Mình không trầm cảm ?

Hình ảnh
Có những ngày u ám, mình tự giam bản thân vào vùng an toàn, gục đầu lên mảng tối đen của cuộc đời, thì thầm vào khoảng không những điều tồi tệ, những ánh sáng hy vọng lấp lóe phía ngoài xa, cho dù mình có cố với tay thế nào cũng chẳng bao giờ chạm đến. Những suy nghĩ trong mình chúng xấu xa đến kì lạ, những mong muốn kì dị, chúng luôn mải miết bám lấy mình dụ dỗ, mê hoặc mình . Có những ngày mình nằm ngẩn ngơ trên giường, bản thân không có gì đau khổ hay buồn bã nhưng trong đầu mình lại luôn gào thét những lời nói bảo mình chết đi. Thỉnh thoảng, mình sẽ nhìn chằm chằm vào những con dao trên bàn, nghĩ đến việc nếu cứa vào da sẽ như thế nào, hoặc khi mình đứng trên tầng cao của cao ốc rồi nhìn xuống dưới và tưởng tượng bản thân rơi xuống sẽ tuyệt ra sao. Suy nghĩ của mình chúng bệnh hoạn đến kì lạ. Mình không phải kẻ hay buồn bã, mình thích cười, vui chơi thế nhưng mình vẫn luôn nuôi dưỡng ý nghĩa muốn chết. Mình không có dấu hiệu của trầm cảm, mình chỉ là nghĩ đến cái chết của bản thân ...

Không tên

Hình ảnh
Khi trong lòng chứa đựng nhiều u uất, Chỉ một lòng mong muốn được nói ra, Tôi mong người không thích thì bỏ qua, Đừng bảo là: “Đừng yếu ớt vậy nữa.” Bao buồn đau chúng nặng lòng chất chứa, Dù chỉ một lần, Người hiểu tôi hay chưa? Bài viết trước đó:  Forgot -password

Lộn xộn

  Em có thai rồi. Em không bỏ đứa trẻ. Anh bỏ em. Mẹ là người phụ nữ kì lạ. Ngày quần quật mười mấy tiếng, đến bữa chỉ ăn một bát cơm. Nó hỏi, mẹ liền mẹ nói mẹ no rồi. Mẹ no mà đêm nằm cạnh lại nghe tiếng bụng mẹ reo cồn cào. Hồi xưa nó không hiểu nên vui vẻ ăn thêm một chiếc cơm. Bây giờ nó hiểu rồi nên tới bữa bới bát cơm lưng, gắp ít đi vài miếng thịt. Bây giờ bụng mẹ vẫn reo nhưng đỡ cồn cào hơn dạo trước. Cha vẫn thường hay bảo người tốt rồi sẽ được báo đáp. Thế rồi đêm đó cha nó đi mà không bao giờ về nữa. Nó nghe người ta truyền tai nhau bảo rằng cha nó thấy người ta gặp tai nạn nên dừng xe lại định giúp được gì thì giúp mà ai ngờ hóa ra chúng nó dàn dựng để cướp tiền. Cướp xong rồi giết, nó mất cha.           "Cha ơi!" nó thảng thốt gọi thế trong cơn mơ.           "Bây giờ con nên tin lời cha hay nên tin cuộc đời đây?"           4. "Nhất hai bác rồi. Con H gả cho thằng chồng giàu thế ...

Giết tôi đi

Hình ảnh
  "Tôi không cha, không mẹ, không chị, không em. Khi tôi vừa mới được sinh ra, mẹ tôi đã vứt tôi ở ven đường. Tôi được người tìm thấy rồi được đưa vào cô nhi viện. Từ nhỏ tôi đã yếu ớt lắm bệnh, không xinh xắn cũng không hoạt bát nên chẳng ai muốn nhận nuôi tôi. Cuộc sống trong cô nhi viện trôi qua rất khó khăn. Vì yếu ớt, tôi bị đánh. Vì yếu ớt, cơm của tôi bị những đứa khỏe hơn cướp đi. Cuộc đời dạy tôi bài học thứ nhất, đứa trẻ biết khóc là đứa trẻ có ăn. Tôi ẩn nhẫn, nhịn nhục, cố tình bày trò để các sơ phát hiện. Sau đó, những đứa trẻ cướp cơm của tôi bị phạt, còn phần cơm của tôi nhiều hơn hai miếng thịt. Mười sáu tuổi, cô nhi viện cháy, người đốt chính là tôi. Bởi vì tôi tình cờ nghe được các sơ muốn đem tôi đưa cho một gã đàn ông giàu có bệnh hoạn, gã đàn ông đã nhận nuôi vài ba đứa trẻ trong âm thầm. Và chẳng đứa nào sống qua ba tháng. Tôi trốn khỏi cô nhi viện, lưu lạc tha hương, sau xin vào làm ở một gánh xiếc. Tôi mặc bộ quần áo rộng thùng thình, trên mặt sơn phết tầng...

Trầm cảm cười

Hình ảnh
    Nó bị trầm cảm, chỉ là vẫn luôn mỉm cười và đối đãi với mọi người xung quanh rất tốt. Thậm chí, Nó còn mang dáng vẻ lạc quan đến mức mà cho đến một ngày, khi trái tim dần rơi vụn những mảnh vỡ và cảm thấy kiệt quệ, đến mức không còn sinh lực đứng lên nữa. Nó có tìm đến người mà nó tin tưởng nhất của mình để tâm sự, nhưng nhận lại được, " Vậy mà đó giờ chị cứ nghĩ em lạc quan và luôn vui vẻ chứ?" Nó khi ấy vỡ òa, nước mắt rơi đến mức mắt nhòe đi, tay run run cũng không thể đánh nổi tiếp chữ gì nữa. Nó đau lòng đến mức chui vào một góc phòng, chỉ biết khóc một mình và không biết nên làm gì... Chính xác là mọi thứ như nổ tung, sợ hãi và bất lực. Không còn một cảm giác gì, hít thở không khí cũng không thông. Hai tay Nó ôm lấy đầu và cứ thế trốn trong góc phòng, dáng vẻ ấy, như một bào thai trong bụng mẹ, khát cầu sự an toàn đến tận cùng. Bởi vì luôn vui vẻ, nên không có quyền buồn đau? Bởi vì luôn mỉm cười, nên khi cần sự giúp đỡ thì bị cho là làm quá? Mình từng hỏi cô m...

Mong mọi thứ sẽ an yên

Hình ảnh
  Bóng tối bao trùm lấy nửa mảnh hồn còn sót lại. Vỏ chai vương vãi khắp sàn nhà, những mảnh thủy tinh văng tứ tung, căn phòng hắt lên mùi của máu hòa với rượu, mùi của sự u ám, lạnh lẽo. "Tách, tách..." Vài giọt máu từ cổ tay chảy xuống sàn, từng giọt từng giọt một lần lượt thay nhau rơi vãi. Âm thanh nhỏ đến mức gần như nín thở mới có thể nghe được, nó như bản nhạc chết chóc đang văng vẳng từ cõi thinh không nào đó vọng về. Nó ngồi trên chiếc ghế sofa buông thõng tay xuống đất, một bên áo thấm đẫm màu đỏ rực. Có bóng ai đó vừa thoáng qua đây, Nó mỉm cười, thần chết có lẽ đã đến để đón Nó đi, Nó sắp được giải thoát, rồi sẽ không còn bất cứ đau khổ nào có thể dày vò Nó được nữa. "Đau, rất đau..." Nó khẽ nhắm mắt, cảm nhận cơn đau đang xâu xé thể xác Nó, mà không đúng, chỉ một chút nữa thôi, Nó sẽ về cõi vĩnh hằng, sẽ hạnh phúc, sẽ vui vẻ mà, đúng không? Từng đoạn kí ức như những thước phim, chậm chạp tua lại từng đoạn lõm mà không có bất cứ sự liên kết hay logic nào...

Ngủ yên em nhé

Hình ảnh
  "Trái đào xinh đẹp rơi rụng trong gió." - người ta gọi em như vậy. "Con nhỏ đóng phim khiêu dâm" - người ta cũng từng gọi em như thế. Em, một cô gái đã từng tận hưởng tuổi xuân của bản thân nay không còn nữa. tuổi 20, bước dừng chân. Em bị người ta phỉ báng, em bị người ta hạ nhục, chỉ vì em quá đỗi hoàn hảo. họ xem em như con rối để điều khiển, để chỉ trích. họ xem em như một con búp bê tình dục chỉ biết khơi gợi cái tâm hồn đen tối như ngục tù của họ. Họ gào lấy tên em để xé tan em ra từng mảnh chỉ vì không vừa ý họ, họ đâm em ngàn nhát dao đến khi vỡ nát chỉ vì họ không thích em Em, một cô gái đã từng xinh đẹp như thế, nay còn đâu? Em tự tử, tự tử trong góc tối của căn phòng chỉ tràn ngập không khí của cơn đau trầm cảm ngày ngày thôi thúc trong đầu óc rối bời chỉ đầy vết nhơ. Tiếc thay cho em, một cô gái tài năng, tiếc thay cho em, một cô gái xinh đẹp quá đỗi. Khi em chết, người ta chỉ có thể cúi đầu mà xin lỗi cho những gì họ đã từng phỉ báng em, nhưng ôi thôi...