Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Ngẫu hứng

Bạn đã rất mạnh mẽ

Hình ảnh
Trong thế giới nhỏ bé này, chúng ta đều đang cố gắng chia sẻ tình yêu của mình đến với người khác. Nhưng, dù có cố gắng đến mức nào, những gì ta đã làm vẫn giống như sắp xếp một trò chơi ghép hình với những mảnh ghép còn dang dở. Bởi vì kể từ ngày đó, chúng ta... Đã luôn tìm cách lấp đầy cái khoảng không trống rỗng trong chính trái tim vẫn còn đang chơi vơi. Và, chẳng có cách nào là duy nhất. Vậy nên đừng khóc. Nếu không, tất cả chúng ta đều sẽ rơi nước mắt mất. Tôi, bạn, cô ấy, cậu ấy, anh ấy, chị ấy,... Tất cả cũng chỉ là "con người" mà thôi. Vậy nên chẳng thể nào có được lựa chọn đúng đắn nhất ở đây cả. Chúng ta đều cô độc. Nhưng... Nếu như có một câu trả lời khác vào khoảng khắc ấy, thì chúng ta của bây giờ... Liệu sẽ có khác đi chăng ? Vậy thì niềm đau này sẽ biến mất chứ ? "Tất cả những cảm xúc ấy, tất cả những đau thương, tất cả sự thống khổ dày vò, tất cả, tất cả những thứ đó chúng ta sẽ chia sẻ cùng nhau. Đó cũng chính là chia sẻ tình yêu" Vậy nhé. Nếu như ...

Đừng yêu người như anh

Hình ảnh
Tốt nhất là đừng dây dưa với hạng người như anh, một kẻ ích kỉ và tồi tệ... Chưa từng được hiểu và chẳng bao giờ muốn hiểu hay đơn thuần là chấp nhận cái cảm xúc của người khác. Cứ bắt ép mình phải cười thật tươi nhưng trong lòng lại ngỗn ngang những đớn đau, dằn vặt. Có lẽ anh đã quá bi quan và sống một cuộc sống không mấy là tin tưởng vào con người, kể cả tình yêu... Anh không muốn em phải hao tâm, tổn phí vì những kẻ mạo danh người tốt để nói yêu em, bên cạnh em và rồi chẳng biết họ sẽ làm gì tiếp theo với người con gái yếu đuối vốn đã mang một vết thương hoen rỉ nơi tâm lòng. Anh chẳng thể tin được bất kì một ai ngoài kia cả, lòng người không đáy, giả tạo đến vô tâm, đôi khi anh lại chẳng còn tin anh nữa, em ạ. Anh sợ, sợ rồi một ngày nào đó bất giác em lại bị tổn thương, sợ em sẽ gục ngã mà không một ai dang tay ôm em vào lòng. Con người không bao dung như em nghĩ, họ đủ tuyệt tình để dẫm đạp lên một tình yêu mà sống, mà trưởng thành. Nếu như sau này có tình cờ em muốn yêu, thì xi...

I AM YOU

Hình ảnh
 Chào - Ừ, chào cậu, đã lâu không gặp rồi nhỉ Ừm... - Dạo này thế nào Good, mọi thứ đều tệ như bình thường nó vẫn vâỵ - Hmm, Tôi đoán cậu có chuyện gì à Một số chuyện - Tôi có thể hỏi cậu có chuyện gì được không? Tôi rất cảm kích điều đó Hôm nay là 1 ngày kỳ lạ, sau khi tôi gặp 1 người bạn kỳ lạ vào ngày hôm qua, cậu ấy là có thể nói là quá sức tưởng tượng đối với tôi, nhân tiện tôi hay vào app để chat với người lạ đêm khuya ấy, cậu biết mà - Ừ, cậu có kể với tôi ngày trước, cậu hay lên đó để nói chuyện và rèn luyện khả năng giao tiếp, đúng chứ? Nhưng có chuyện gì với cậu bạn tối qua à? Tôi đoán là vâỵ, mọi chuyện rất bình thường cho đến khi tôi biết cậu ấy là 1 bậc thầy về thao túng tâm lý, như thể cậu ấy nuốt trôi nội tâm của tôi vào dòng chảy của cậu ấy vậy, tôi thích gọi nó là giao tiếp thôi miên hơn, cậu ấy rất giỏi trong chuyện này, chính xác là giỏi bẩm sinh, khả năng quan sát và suy luận tâm lý rất đáng nể. - Vậy thì có gì đáng lo nhỉ? Tâm lý của tôi lần đầu tiên bị phụ thu...

Vô thường

Hình ảnh
 Quả thật cuộc sống này quá đỗi vô thường. Ngày hôm nay đang ngồi bên cạnh nhau luyên thuyên đủ điều nhắc lại quá khứ, vẽ những dự định tương lai, nói với nhau rằng muốn được cùng đồng hành quãng đường dài phía trước. Vậy mà một cái vẫy tay tạm biệt, quay lưng bước đi trở thành mãi mãi chẳng thể nói với nhau một lời từ biệt.   Hôm nay bạn đang tức giận ai đó bạn muốn mắng, muốn chửi. Chửi xong bạn hả hê bạn thoải mái, bạn có cảm giác chiến thắng tóm lại là dễ chịu. Nhưng bạn biết không cái cảm giác tức giận và thoải mái chỉ là nhất thời, cảm giác hối hận thì nó dai dẳng và theo ta mãi. Vậy tại sao ta không hít một hơi dài bình tĩnh ngồi lại bên nhau để giải thích, để lắng nghe, để hiểu nhau hơn và quan trọng là chúng ta không đánh mất hình ảnh đẹp đẽ trong nhau để sau này khi họ rời ta rồi ta chẳng có gì phải hối hận cả.   Hôm nay bạn đừng hứa nếu muốn làm gì đó cho ai thì hãy làm trong khả năng của bạn. Xin đừng đợi mai này khi bạn giàu có vì liệu có ngày đó không? ...

Liều thuốc thời gian

Hình ảnh
Người ta bảo thời gian là bác sĩ, Những tổn thương, vỡ nát chẳng là gì, Nhưng người ta cũng đâu nào suy nghĩ, Rằng "quên rồi, ký ức để làm chi?" Ừ thì đúng! Rằng mai tôi sẽ đi, Vì sao ư? Chẳng biết. Hỏi làm gì? Nhưng "đi" đây có nghĩa là cất kỹ, Trong lòng bản hòa tấu khúc tình si. Người ta bảo thời gian là bác sĩ, Chữa bách bệnh bằng liều thuốc Tháng Năm, Nhưng thật ra chỉ là kẻ lang băm, Không chữa nổi vết thương lòng rỉ máu. Bài viết trước đó: Lời cuối cho tình yêu

Ổn chưa?

Hình ảnh
Nắng rơi, Bên hiên nhà, Cây đổ lá, Lòa xòa trên mặt đất, Ở đâu đó, Trong căn phòng rất chật, Cũng có ai, Bổ nước mắt thành mưa, Muốn hỏi rằng: Bên đó đã ổn chưa? Bên này thì, Cũng mới vừa, Một chút! Bài viết trước đó: Kẻ dốt làm thơ

Forgot Password?

Hình ảnh
Tìm niềm vui nhỏ giữa lòng thành phố to, tìm an yên giữa tháng ngày lộn xộn... Không biết đặt tên cho cảm xúc lúc này là gì nữa, cũng chẳng biết diễn tả nó ra làm sao cho đúng với những ố hoen đang hiện hữu trước mắt. Chỉ biết là nó tệ hơn một chữ tệ của ngày hôm qua... Muộn phiền không??? Có chứ, nhưng chỉ là đôi chút, vì ngày mai còn phải đương đầu đối mặt với cuộc đời, bởi ai sống thay phần mình đâu?! Mệt nhoài không??? Đương nhiên là có, chỉ là không thể giãy giụa như một đứa trẻ đang vòi vĩnh đòi quà hay là khóc oà lên như bị giật mất cây kẹo. Khổ vậy đấy, ai nói hiểu chuyện là sướng đâu, ai nói trưởng thành thì sẽ được an nhiên. Rõ hơn bao giờ hết vẫn là càng lớn, càng đi qua nhiều biến cố thì con người ta càng trầm mặc.. Vì sau những lần phô bày cảm xúc của chính cho người khác thấy nhưng có mấy ai là bận tâm??? Cũng chẳng có lấy một ai ngồi lại hỏi rằng bản thân mình liệu đang có ổn. Chỉ có đó những câu nói bâng quơ cho qua chuyện, hết tháng năm dài. Thế nên, nghĩ lại đành thôi...

Ngày xưa

Hình ảnh
Này xưa, kể một câu chuyện dễ dàng với những người đang tập lớn. Chúng ta đi xung quanh thế giới rộng dài, từng khoảnh khắc là một kho báu không hơn kém, khi nhìn vào thấy trong đó một mảnh ghép lai. Ngày xưa, làm theo mong muốn riêng là điều dễ dàng với những người bạn trẻ không bị ràng buộc bởi trách nhiệm. Chúng tôi chỉ cần quan tâm đến niềm vui riêng, những chuyện cơ bản muốn theo đuổi, một mình một đường. Ngày xưa, hạnh phúc là đích đến mà mình dễ dàng uốn nắn được trong tầm tay. Tài chính không phải lo thường trực, công việc chỉ là hồ sơ mơ ước mà người lớn nhắc chúng ta sau khi ra trường, sổ sách vẫn là Các thuộc tính đẳng thức hằng số, không có gì đáng lo. Ngày xưa mình không quen với tạm biệt, chỉ biết đến xin chào. Ngày xưa mình không quen với hối hận, chỉ biết đến hạnh phúc đang đợi ở chân trời. Ngày xưa mình không quen với việc buông lơi, chỉ biết nếu cố gắng một chút nữa thôi, những ngày nắng và dần dần mất đi. Một đời mong muốn dần dần tan đi theo thời gian. Ngày hôm nay,...

Lộn xộn

  Em có thai rồi. Em không bỏ đứa trẻ. Anh bỏ em. Mẹ là người phụ nữ kì lạ. Ngày quần quật mười mấy tiếng, đến bữa chỉ ăn một bát cơm. Nó hỏi, mẹ liền mẹ nói mẹ no rồi. Mẹ no mà đêm nằm cạnh lại nghe tiếng bụng mẹ reo cồn cào. Hồi xưa nó không hiểu nên vui vẻ ăn thêm một chiếc cơm. Bây giờ nó hiểu rồi nên tới bữa bới bát cơm lưng, gắp ít đi vài miếng thịt. Bây giờ bụng mẹ vẫn reo nhưng đỡ cồn cào hơn dạo trước. Cha vẫn thường hay bảo người tốt rồi sẽ được báo đáp. Thế rồi đêm đó cha nó đi mà không bao giờ về nữa. Nó nghe người ta truyền tai nhau bảo rằng cha nó thấy người ta gặp tai nạn nên dừng xe lại định giúp được gì thì giúp mà ai ngờ hóa ra chúng nó dàn dựng để cướp tiền. Cướp xong rồi giết, nó mất cha.           "Cha ơi!" nó thảng thốt gọi thế trong cơn mơ.           "Bây giờ con nên tin lời cha hay nên tin cuộc đời đây?"           4. "Nhất hai bác rồi. Con H gả cho thằng chồng giàu thế ...

Một đêm không ngon giấc

Hình ảnh
  Tôi mơ thấy mình được nhận vào một tiệm bánh mì, chủ của tôi là một cô gái khá xinh đẹp. Công việc hằng ngày của tôi là mang bánh từ nhà cô ấy đến xưởng và giao cho người coi kho, không bán cho kẻ đi đường. Trên đoạn đường đó, không gần không xa nhưng phải đi qua một cây cầu rất dài. Cảnh sắc rất lạ mà tôi chưa từng gặp phải, và đoán chừng như nó vốn chưa từng xuất hiện trên thế giới này. Cây cầu dây màu đỏ hai chiều, nhìn xuống không thấy sinh vật, tất thảy đều mang một màu xám xịt kể cả nước sông. Mây lờn vờn trên đầu và mặt sóng. Cây cầu đỏ lơ lửng giữa những lớp mây dày đặc, u ám. Nó khiến tôi sợ hãi mỗi lần đi qua, cố còng lưng đạp xe thật nhanh chẳng dám ngó nghiêng. Không biết mình đã phát hiện ra bí mật động trời nào của cô chủ, nhưng tôi và chủ kho buộc phải chạy trốn sự truy đuổi khốc liệt. Cả quãng đường vắng tanh đầy cát bụi, không một dấu hiệu sự sống, sương khói mịt mù và rồi cả hai lạc mất nhau. Bằng sự quỷ dị nào đó, chạy mãi, chạy mãi, tôi lại trở về cây cầu dây ...