Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Viết cho mình

Không tên

Hình ảnh
 Những ngày này trôi qua thật chậm chạp, cũng sợ bản thân bỏ qua điểu gì đó.  Nên sống tốt cho hiện tại, đây là câu nói mà anh luôn nhắc bản thân mỗi ngày. Những gì đã đi qua trong cuộc đời cho đến bây giờ, tựa như những thước phim tua chậm. Gần đây, mọi thứ cứ thỉnh thoảng ghé về ngang tâm trí. Khiến anh cảm thấy anh đã đi qua một đoạn đường đời rất đầy đủ cảm xúc. Từ vui buồn hờn giận cho đến yêu ghét hận thù đều có cả. Xem ra quá khứ cũng đủ đầy rồi, vạn lần nên khép lại, đúng không? Đóng lại cánh cửa hồi ức, đồng nghĩa với việc từ bỏ và quên đi sự hiện diện của một số người. Chấp nhận rằng họ đã đi đến một nẻo đường khác, mà ở đó, mình và họ thậm chí còn chẳng phải là hai đường thẳng song song. Chậm chí còn không nhìn thấy nhau. Bặt vô âm tín. Ừm, lời tạm biệt không hẹn gặp lại của người lớn có lẻ chính là bốn chữ "Bặt vô âm tín". Giữa thế giới bao la rộng lớn ngoài kia, dù có quay đi ngoảnh lại bao nhiêu lần cũng không thể bắt gặp lại hình ảnh của người trong quá khứ, ng...

Từng thương một người đến nao lòng!

Hình ảnh
Từng thương một người đến nao lòng, vậy mà cũng có một ngày mình tự tay cắt đứt mọi liên lạc, nhìn họ dần dần hòa vào biển người ngoài kia, không còn trong tầm mắt nữa. Mình và họ chẳng có gì nhiều, vài ba câu chuyện đã cũ, vài dòng tâm sự trên một tài khoản đã xóa đi. Những cuộc gọi mỗi đêm chỉ để nói những chuyện trên trời dưới đất. Những đoạn chat voice thủ thỉ vài câu chuyện thường nhật. Những âm thanh nức nở cố kìm nén khi biết cả hai phải đi về 2 phía khác nhau. Chẳng thể cùng nhau như lời ước hẹn. Mình cũng biết rằng, những ngày tháng không có mình, họ vẫn sống an yên vui vẻ. Họ không cần mình trong cuộc đời của họ. Loay hoay thật lâu và dày vò thật khổ sở. Đến cuối cùng mình đã có can đảm buông mọi thứ xuống.  Mình cảm thấy mơ hồ về mình trong nhiều ngày qua. Có gì đó như đi qua một cơn mê, mọi ưu tư phiền muộn đều đặt ở họ. Cảm tưởng như cuộc sống của mình đã lỡ đi một nhịp khi họ rời đi, mặc dù mình và họ chưa thật sự ở bên nhau quá lâu. Dù rằng không phải là lần đau nhưn...

TÔI ĐÃ VƯỢT QUA TRẦM CẢM NHƯ THẾ NÀO?

Hình ảnh
Tôi đã cho phép bản thân mình được đau khổ Từng có khoảng thời gian tôi cảm thấy mình chẳng khác nào một con cá bị mắc cạn vậy, có cố gắng vùng vẫy thế nào đi nữa cũng không thể thoát được. Càng giãy giụa tôi càng mệt mỏi. Có lúc quá kiệt sức, tôi đã không chịu được mà tâm sự với người của mình. “Mày ơi! Chắc tao bị trầm cảm rồi...” Nó liền nói với tôi: “Là do mày nghĩ nhiều quá đó! Cười nhiều lên! Suy nghĩ tích cực hơn! Ra ngoài giao lưu nhiều đi. Cũng đừng có nghĩ là mình bị bệnh này bệnh kia nữa!”. Nó đâu biết? Thật ra tôi bị trầm cảm chứ không bị ‘ngơ’. Những đạo lý đó tôi đều hiểu cả! Nhưng hiểu rồi thì sao? Vẫn là không làm được. Càng đọc nhiều về những lý luận phải tích cực, phải nghĩ tốt lên tôi càng rối răm! Tôi cảm thấy mình cực kỳ nhu nhược và yếu đuối, khi ngay cả việc vui vẻ cũng không làm được. Người ta chỉ cười một cái thôi, mà có khi...

Cơn mưa cuối hạ

Hình ảnh
Anh tìm những bài nhạc trong đêm, dáng vẻ của chúng khác nhiều so với lần cuối cùng 2 đứa cùng nghe. Khác nhiều như khi anh đọc lại cuốn sách năm nào có chuyện kể về những người yêu nhau, nay là quá khứ. Có một loại cảm giác an tĩnh hơn là yêu. Anh vẫn nghĩ mọi người sẽ đi một vòng tròn, sau thích là yêu, sau yêu là thương, sau thương là một vòng tròn trở về cái đích đầu tiên, bắt đầu thích một người nào đó mới. Có lẽ mọi chuyện không đơn giản như thế. Có lẽ mọi chuyện không đơn giản như việc em muốn yêu một ai, thì người đó sẽ ở lại và nắm tay đến sau cùng cuộc đời nhỏ. Không đơn giản như mình đi một vòng luân hồi thấy tất cả phân tách ra từng giai đoạn, biết đâu là lúc sự yêu thích bắt đầu, biết đâu là niềm thương, biết đâu là đổ vỡ. Chúng mình chỉ nghĩ là đã hết yêu, một buổi chiều muộn sau hiên nhà thấy mưa rơi qua kẽ lá, nắm tay gầy không cất được hết từng ấy giọt nước vào lòng, ủ ấm chúng, làm bốc hơi những điều cuối cùng của mùa hạ. Những điều cuối cùng của mùa hạ đã tan vỡ dưới...

Ngày mai, chúng ta rồi sẽ ổn!!

Hình ảnh
Chiếc điện thoại le lói một chút ánh sáng trong căn phòng ngập tràn bóng tối. Những dòng tin nhắn cũ kĩ, nhạt nhoà nhưng vẫn còn được lưu giữ trong những ứng dụng chat một khoảng riêng tư thầm kín.  Tôi lướt điện thoại trong vô thức, cứ thế đọc lại những dòng tin nhắn ngày ấy và ngồi cười ngẩn ngơ. Chẳng biết bản thân mình đang làm gì nữa, cũng chẳng biết bản thân đang cố tìm kiếm điều gì... Niềm hy vọng mong manh nơi em hay là sự mất mát đau thương nơi anh?? Mọi thứ mơ hồ như một giấc chiêm bao vậy, ấy thế mà sự nhói buốt nơi lồng ngực vẫn hiện lên rõ một một. Và rồi tôi chợt nhận ra, sự đau đáu đó chẳng phải đến từ giấc mơ, mà nó đang tồn tại ngay trước mắt, ngay giữa thực tại mà bản thân tôi từ lâu đã chẳng dám nhìn nhận. Có lẽ tôi còn yêu, tôi nghĩ là vậy... Nhưng rồi tôi cũng chẳng thể phủ nhận được sự quằn quại của nỗi đau vẫn còn đang trượt dài theo thời gian. Cái nỗi đau dai dẳng đó được bắt đầu ở hai từ rời xa, nhưng tôi lại chẳng thể biết được điểm kết thúc của nó là khi ...

Tại sao tôi thích màu đen

Hình ảnh
Tại sao anh lại thích màu tối vậy?? Không phải anh thích màu tối, mà là màu tối tạo cho anh cảm giác an toàn, nó như là một lằn ranh giới chắn ngang giữa cuộc sống của anh với thế giới bên ngoài. Khi anh ở một mình, dù cho trời tối nhẹm đi chăng nữa anh vẫn không muốn mở đèn, nhiều người nghĩ rằng khi ở trong bóng tối sẽ khiến cho bản thân mình bị ngột ngạt và khó thở, nhưng với riêng anh thì có lẽ khi ở một mình trong bóng tối, anh có thể mãi mê theo đuổi suy nghĩ của chính mình, cứ thế đơn giản hoá mọi thứ lại và nó khiến cho anh thoải mái hơn rất nhiều. Hoặc cũng có thể nghĩ theo cách khác, anh luôn có ấn tượng với những gam màu tối, những bộ đồ anh thường mặc trước đây, thường không quá sáng hoặc chỉ duy nhất hai màu trắng đen, nó khoác lên cho mình cái vẻ ảm đạm và nhẹ nhàng, không quá nặng nề như những sắc màu cuộc sống ngoài kia, bề bộn.. Thế tại sao bây giờ anh lại chọn cho mình rất nhiều màu sắc như thế?? Ừm thì chẳng phải em không thích màu tối hay sao, anh không quá ác cảm v...

Lời cuối cho tình yêu

Hình ảnh
Chỉ cần em vui vẻ, bình an, hạnh phúc Bên ai cũng được Anh sẽ thôi xuôi ngược Em hãy cứ là chính mình. Mới ngày nào ta chỉ gặp gỡ vô tình  Vui vẻ chuyện trò dù mưa nắng dãi dầu Trọn từng khoảnh khắc đêm thâu Vẹn toàn tâm ý với nhau tháng ngày. Em rời đi vào một ngày trời mát mẻ Yêu thương cô lẻ Anh lạc lõng giữa khoảng không  Nhiều lần Anh cố kìm nén những nhớ mong. Xin gửi lại cho người bên ấy Lỗi lầm gì Anh nhận lấy Anh chỉ mong người thương mãi yên vui. Bài viết trước đó: Ổn chưa  

Ổn chưa?

Hình ảnh
Nắng rơi, Bên hiên nhà, Cây đổ lá, Lòa xòa trên mặt đất, Ở đâu đó, Trong căn phòng rất chật, Cũng có ai, Bổ nước mắt thành mưa, Muốn hỏi rằng: Bên đó đã ổn chưa? Bên này thì, Cũng mới vừa, Một chút! Bài viết trước đó: Kẻ dốt làm thơ

Chia xa

Hình ảnh
  Tình nồng tình thắm tình say, Chia tay khổ lụy bi ai tình sầu, Người buồn người nhớ người đau, Người đi, người lại nghẹn ngào không buông. Nước mắt gột rửa nỗi buồn, Bao nhiêu cho đủ, trôi luôn một người, Làm sao giữ được hoa tươi, Làm sao có thể khiến môi em cười. Mưa ơi thôi hãy ngừng rơi, Người ơi thôi hãy ngừng rời xa tôi, Dù xóa ký ức cũ mèm, Nhưng nào giúp được tim tôi quên người. Hoa chăm tưới nước hoa tươi, Tình không vun đắp thì người ra đi, Lệ nhòa ướt đẫm bờ mi, Người đi bỏ mặc kẻ si đợi chờ.  Bài viết trước đó: Ngọn đèn trong trái tim

Ngọn đèn trong trái tim

Hình ảnh
Em thắp ngọn đèn sâu trong trái tim anh, Rồi rời đi giữa vạn nghìn bóng tối, Anh nghĩ ngọn đèn sẽ dẫn anh ra khỏi  những vỡ tan. Em thắp ngọn đèn rồi mặc chúng cháy lan, Trái tim anh ngập tràn bao đốm lửa, Những nỗi đau không cách nào cứu chữa nếu không em. Khi không thể trao nhau những thương nhớ để dành, Dừng dịu dàng với anh như thế, Xin em. Bài viết trước đó: Em có thấy không?

Em có thấy không?

Hình ảnh
  Em có thấy không, phía trên triền mây của bầu trời vời vợi, đó là nơi có những nỗi nhớ lập lờ, hư không. Và trong một ngày nỗi nhớ chẳng tan phai đi theo mây gió, anh lại ngồi đàm đạo chuyện cũ của mình theo một cách mơ màng không mấy nguôi ngoai. Tình anh, có lẽ em đã đặt xuống từ dạo trước, khi những bồi hồi chẳng còn gọi tên nhau và những mộng mơ đã vỡ làm hai nửa. Thế đấy, dường như vỡ tan là thế đấy. Rồi thấp thoảng đi qua, cuộc tình ấy theo tháng năm mà quên lãng, anh chọn cho mình cách giữ lại, em thì lẳng lặng mà quên đi. Nhưng thôi, anh còn trách để làm chi nữa, chỉ tiếc nuối một thời những mộng mơ đã bị vỡ đôi, vỡ khi những tình nồng chưa một lần chạm đến ngưỡng chiêm bao. Ánh hoàng hôn của ngày dài cũng trôi vào nơi đáy mắt, chúng tôi giờ cũng đã mai mục theo kỉ niệm. Nắng tan, giờ đã vỡ. Hư hao, rồi héo mòn. "Rồi đây sẽ chẳng có tháng thứ 13, cũng không có mùa thứ 5. Và cũng chẳng có ngày mà chúng ta hẹn gặp lại." Bài viết trước đó: Mình không trầm cảm?

Mình không trầm cảm ?

Hình ảnh
Có những ngày u ám, mình tự giam bản thân vào vùng an toàn, gục đầu lên mảng tối đen của cuộc đời, thì thầm vào khoảng không những điều tồi tệ, những ánh sáng hy vọng lấp lóe phía ngoài xa, cho dù mình có cố với tay thế nào cũng chẳng bao giờ chạm đến. Những suy nghĩ trong mình chúng xấu xa đến kì lạ, những mong muốn kì dị, chúng luôn mải miết bám lấy mình dụ dỗ, mê hoặc mình . Có những ngày mình nằm ngẩn ngơ trên giường, bản thân không có gì đau khổ hay buồn bã nhưng trong đầu mình lại luôn gào thét những lời nói bảo mình chết đi. Thỉnh thoảng, mình sẽ nhìn chằm chằm vào những con dao trên bàn, nghĩ đến việc nếu cứa vào da sẽ như thế nào, hoặc khi mình đứng trên tầng cao của cao ốc rồi nhìn xuống dưới và tưởng tượng bản thân rơi xuống sẽ tuyệt ra sao. Suy nghĩ của mình chúng bệnh hoạn đến kì lạ. Mình không phải kẻ hay buồn bã, mình thích cười, vui chơi thế nhưng mình vẫn luôn nuôi dưỡng ý nghĩa muốn chết. Mình không có dấu hiệu của trầm cảm, mình chỉ là nghĩ đến cái chết của bản thân ...

Không tên

Hình ảnh
Khi trong lòng chứa đựng nhiều u uất, Chỉ một lòng mong muốn được nói ra, Tôi mong người không thích thì bỏ qua, Đừng bảo là: “Đừng yếu ớt vậy nữa.” Bao buồn đau chúng nặng lòng chất chứa, Dù chỉ một lần, Người hiểu tôi hay chưa? Bài viết trước đó:  Forgot -password

Forgot Password?

Hình ảnh
Tìm niềm vui nhỏ giữa lòng thành phố to, tìm an yên giữa tháng ngày lộn xộn... Không biết đặt tên cho cảm xúc lúc này là gì nữa, cũng chẳng biết diễn tả nó ra làm sao cho đúng với những ố hoen đang hiện hữu trước mắt. Chỉ biết là nó tệ hơn một chữ tệ của ngày hôm qua... Muộn phiền không??? Có chứ, nhưng chỉ là đôi chút, vì ngày mai còn phải đương đầu đối mặt với cuộc đời, bởi ai sống thay phần mình đâu?! Mệt nhoài không??? Đương nhiên là có, chỉ là không thể giãy giụa như một đứa trẻ đang vòi vĩnh đòi quà hay là khóc oà lên như bị giật mất cây kẹo. Khổ vậy đấy, ai nói hiểu chuyện là sướng đâu, ai nói trưởng thành thì sẽ được an nhiên. Rõ hơn bao giờ hết vẫn là càng lớn, càng đi qua nhiều biến cố thì con người ta càng trầm mặc.. Vì sau những lần phô bày cảm xúc của chính cho người khác thấy nhưng có mấy ai là bận tâm??? Cũng chẳng có lấy một ai ngồi lại hỏi rằng bản thân mình liệu đang có ổn. Chỉ có đó những câu nói bâng quơ cho qua chuyện, hết tháng năm dài. Thế nên, nghĩ lại đành thôi...

Ngày xưa

Hình ảnh
Này xưa, kể một câu chuyện dễ dàng với những người đang tập lớn. Chúng ta đi xung quanh thế giới rộng dài, từng khoảnh khắc là một kho báu không hơn kém, khi nhìn vào thấy trong đó một mảnh ghép lai. Ngày xưa, làm theo mong muốn riêng là điều dễ dàng với những người bạn trẻ không bị ràng buộc bởi trách nhiệm. Chúng tôi chỉ cần quan tâm đến niềm vui riêng, những chuyện cơ bản muốn theo đuổi, một mình một đường. Ngày xưa, hạnh phúc là đích đến mà mình dễ dàng uốn nắn được trong tầm tay. Tài chính không phải lo thường trực, công việc chỉ là hồ sơ mơ ước mà người lớn nhắc chúng ta sau khi ra trường, sổ sách vẫn là Các thuộc tính đẳng thức hằng số, không có gì đáng lo. Ngày xưa mình không quen với tạm biệt, chỉ biết đến xin chào. Ngày xưa mình không quen với hối hận, chỉ biết đến hạnh phúc đang đợi ở chân trời. Ngày xưa mình không quen với việc buông lơi, chỉ biết nếu cố gắng một chút nữa thôi, những ngày nắng và dần dần mất đi. Một đời mong muốn dần dần tan đi theo thời gian. Ngày hôm nay,...

Khuya rồi sao còn chưa nghỉ?

Hình ảnh
     Rất nhiều việc chưa xong Rất nhiều điều để nghĩ Khuya rồi mà chưa nghỉ? Cứ trằn trọc trong lòng.. Lâu rồi chưa thong dong, Đạp xe vòng quanh phố. Lâu rồi chưa thổ lộ, Những câu chuyện lưng chừng.. Ngoài kia toàn người dưng, ngoài kia toàn xa lạ. gian nan như biển cả, mình cứ phải quay cuồng. Đâu chỉ chuyện yêu đương, Bạc tiền làm mỏi mắt. Rồi thanh xuân cúi mặt, Quên biết tự thương mình. Rất nhiều chuyện lặng thinh, Không nói là tốt nhất. Trưởng thành là tất bật, Đi qua mọi cuộc buồn... Rất nhiều  Rất nhiều luôn! Khuya rồi mà chưa ngủ? Bài viết trước đó:  Anh yêu em

Offline hay online?

Hình ảnh
  Tôi có một thói quen, đó là luôn để chế độ offline trên facebook, hoặc bất cứ mạng xã hội nào có chế độ này. Tôi chỉ bất đắc dĩ ‘hiện thân’ trong trạng thái online khi mạng xã hội đó không có nút ẩn này thôi. Tôi tin rằng sẽ có nhiều người giống tôi. Không có gì lạ cả, chỉ đơn thuần là tôi bê nguyên xi bản ngã của mình từ ngoài đời vào mạng xã hội: nội tâm, thích ẩn mình, tựa mặt hồ sâu thâm trầm khó đoán và đầy phức tạp. “Đằng sau những hành vi kì quặc biết đâu luôn ẩn chứa một vết thương lòng.” Ai đó đã từng nói với tôi như thế. Cũng nhờ câu nói này, khi nhìn thấy một người có hành động không mấy hay ho, có phần lạ kỳ hay thậm chí tiêu cực, tôi luôn nghĩ đến câu nói này để thấy bản thân mình bao dung hơn, mở lòng hơn, bớt dò xét hơn và biết nghĩ cho người khác nhiều hơn một chút. Vì tôi nghĩ bản thân mình cũng vậy. Đầy rẫy những hành vi kì quặc, thói quen kì quặc, và đương nhiên đằng sau đó là chằng chịt những vết xướt to nhỏ khác nhau, có mới có cũ, có cái vừa lên da non, có c...

Chiếc hộp ký ức

Hình ảnh
Có khi nào bạn chợt nhớ về những ước mơ cũ kỹ nhưng đã từng đốt cháy bạn không? Những mơ ước thất lạc giữa màn hình lớn lên và trưởng thành? Tôi từng mơ tạo ra một nơi nho nhỏ, hàng ngày pha trà hoặc nâng cốc cà phê, đêm về tổng cộng những người uống bia khua vào nhau mấy tiếng trong sáng. Và ở đâu đó, chúng tôi ký gửi lại nỗi buồn, ních vào một túi những niềm vui căng thẳng, và chếnh choáng về nhà trong cơn buồn bực nói. Nơi nhỏ bé ấy dành cho tất cả mọi người, với mọi loại trạng thái, nhưng khi bước về sẽ chỉ có những niềm vui leng keng trong túi. Chính vì điều gì khiến bạn bỏ qua những ước mơ đó? Điều gì đã làm ra của chúng tôi vào hộp thời gian, và hiếm khi nào lấy lại được? Liệu những ước mơ bị bỏ quên ấy, từng rực rỡ như những ngọn lửa trong một đêm gió lạnh, có khả năng trở thành hiện thực lần nữa không? Với Tôi, Tôi hy vọng là có thể. Và những gì lòng mình ước ao liệt, rồi sẽ có kết quả. Bài viết trước đó:  Chúng tôi vẫn thấy những áng mây  

Chúng tôi vẫn thấy những áng mây

Hình ảnh
Những buổi chiều mùa hạ luôn tuyệt diệu, vì ngồi trong văn phòng kín, dễ ngắm cảnh xa, thấy mây mù như sương mù phố núi, thấy mình an toàn giữa ô cửa bao quanh. Nhìn ra bên ngoài, mây không trôi quá nhanh, nhưng cũng không gửi tranh về với đô thị, không đánh thức người mệt mỏi, không làm rối nhịp người đua. Mai này mưa sẽ đến. Khi chớm hai mươi, bạn nhận được ước mơ trong đời dễ hóa thành cỏ lá nổi trên dòng sông một sớm một nắng, từ chuyện yêu thương, gia đình và cả bạn bè, công việc. Có người bảo vệ, đời chúng ta làm như tổng hòa của bếp lửa. Bếp thứ nhất cho tình yêu, Bếp thứ hai cho gia đình, Bếp thứ ba cho bạn bè và cuối cùng để dành cho công việc. Nhưng chúng tôi không có đủ năng lượng để duy trì tất cả, bạn sẽ phải thổi ngọn lửa ở hai bếp mà bạn chọn, và tắt ở hai bếp còn lại. Chúng ta không thể chu toàn từ lúc sớm. Cuộc sống đô thị luôn chật chội, và đua tranh, những dòng xe không đứng lại chờ những ngọn đèn có tín hiệu.  Khi bạn ngồi trên văn phòng mát mẻ và cố gắng hoàn t...

Tôi hiểu rõ

Hình ảnh
  Tôi biết rõ phần nào mình đã đuối sức. Chỉ là tôi hiểu được cho đến khi tôi ngã gục nằm sõng soài trên chiến tích dẫu là thành công hay thua cuộc, thì chí ít nó đã là sự nỗ lực cuối cùng của bản thân mình trong thời điểm đó. Chẳng hạn như đời người.. con người ta ít nhất phải có một vài đôi ba lần phủi tay với tất cả, mặc cho kết cục có như thế nào, miễn là can tâm. Và tôi đã dùng chính lá bài định mệnh để tất tay cho ván cược vốn chưa bao giờ là sòng phẳng.. rồi tự cười, cười như một gã điên đãng trí, vô hình!! "Sống đã là một sự lựa chọn, thì ngu muội với tôi mà nói cũng chỉ đơn thuần là một ý nghĩ dẫn con người ta tiến gần đến với cánh cửa tuyệt vọng, biên niên." Bài viết trước đó: Đàn ông vốn ít khóc