Cạn hơi


 Dạo này tớ không viết gì, vì trong đầu không nghĩ ra gì để viết cả. Nhưng đột nhiên lại nghĩ đến cậu, như một thói quen.

Khi mở toang cánh cửa sổ, thứ tớ gặp đầu tiên không gì khác ngoài những cơn gió. Chúng ôm lấy lồng ngực tớ. Cảm giác lạnh lẽo bao trùm cơ thể. Tớ thì vẫn cứ đổ lỗi cho sự thiếu vắng của cậu, nên những cơn gió lạnh hơn bình thường.
Chiều tàn, tớ rảo bước trên những con đường Đà Thành. Không còn nghe tiếng cười đùa, chỉ còn thấy tiếng xe cộ, người mua kẻ bán tấp nập. Đâu đó trong ánh mắt mọi người, đều thấy sự vội vàng. Tớ thì không. Chả có lí do gì, để mà vội vàng. Cuộc sống chán nản thì vẫn cứ tiếp diễn, mình thì vẫn phải vật lộn bản thân với cái cuộc sống ấy. Chả cách nào kháng cự.

Rồi sự mệt mỏi ấy, làm tớ nhớ cậu nhiều, rất nhiều. Còn đâu vòng tay bé nhỏ ôm tớ hôm nào, càu nhàu mỗi khi tớ thức khuya hay cau có vì tớ chọc điên cậu. Chỉ là giờ đây tớ nhớ cậu hơn bao giờ hết.
Cơn nhớ cậu bao giờ mới dứt, tớ không điều khiển nổi tâm trí khi nó cứ cố tình nhốt cậu lại bên mình. Hay là tớ nguỵ biện, để cố gắng giữ cậu lại. Chỉ giữ được hình ảnh, còn cậu thì sẽ không quay về.

Bài viết trước đó: Make-up

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Từng thương một người đến nao lòng!

Tại sao tôi thích màu đen

TÔI ĐÃ VƯỢT QUA TRẦM CẢM NHƯ THẾ NÀO?