Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 11, 2020

Giết tôi đi

Hình ảnh
  "Tôi không cha, không mẹ, không chị, không em. Khi tôi vừa mới được sinh ra, mẹ tôi đã vứt tôi ở ven đường. Tôi được người tìm thấy rồi được đưa vào cô nhi viện. Từ nhỏ tôi đã yếu ớt lắm bệnh, không xinh xắn cũng không hoạt bát nên chẳng ai muốn nhận nuôi tôi. Cuộc sống trong cô nhi viện trôi qua rất khó khăn. Vì yếu ớt, tôi bị đánh. Vì yếu ớt, cơm của tôi bị những đứa khỏe hơn cướp đi. Cuộc đời dạy tôi bài học thứ nhất, đứa trẻ biết khóc là đứa trẻ có ăn. Tôi ẩn nhẫn, nhịn nhục, cố tình bày trò để các sơ phát hiện. Sau đó, những đứa trẻ cướp cơm của tôi bị phạt, còn phần cơm của tôi nhiều hơn hai miếng thịt. Mười sáu tuổi, cô nhi viện cháy, người đốt chính là tôi. Bởi vì tôi tình cờ nghe được các sơ muốn đem tôi đưa cho một gã đàn ông giàu có bệnh hoạn, gã đàn ông đã nhận nuôi vài ba đứa trẻ trong âm thầm. Và chẳng đứa nào sống qua ba tháng. Tôi trốn khỏi cô nhi viện, lưu lạc tha hương, sau xin vào làm ở một gánh xiếc. Tôi mặc bộ quần áo rộng thùng thình, trên mặt sơn phết tầng...

Có vài chuyện...

Hình ảnh
Có vài chuyện với mình chúng rất là to nhưng trong mắt người khác thì lại rất nhỏ, ví dụ như áp lực của mình. Sẽ có người bảo, có vậy thôi mà cũng không chịu nổi sao? C ó yếu đuối quá không vậy? Áp lực của tao còn nhiều hơn mày đây này? Ừ thì mình biết chứ, có lẽ với bạn, áp lực của mình nó chẳng là gì nhưng với mình nó là cả một vấn đề. N ếu đã không nói được gì tử tế thì đừng chà xát vào nỗi đau của người khác như vậy, mỗi người có một giới hạn chịu đựng khác nhau, một áp lực khác nhau. V à, mình chỉ có thể chịu đựng được đến đây thôi. Bài viết trước đó:  I missed you