Siêu thoát
Hôm nay, công an đến nhà tôi. Họ còng lấy tay gã ta ép gã lên xe, trước khi đi, tôi vẫn thấy rõ ánh mắt ghê tởm của gã nhìn chằm chằm lên em tôi. Ngày ra tòa, tôi và em gái ngồi phía nơi người bị hại, một mực cúi đầu không dám nhìn lên hay tiếp xúc với bất kì ai, em tôi thì sợ hãi bấu chặt lấy vạt áo nơi tôi, run rẩy mỗi khi nghe cái giọng tởm lợm của gã vang lên, đến cuối cùng con bé lại bật khóc, gào thét như điên như dại nơi tòa án. Các chú công an vội vã tìm cách trấn an, mọi thứ xung quanh thoáng chốc hỗn loạn cả lên, còn gã quay đầu lại nhìn về phía chúng tôi, vẫn là ánh mắt híp lại, và gã cười, cái giọng cười mang mùi hôi thối đặc trưng. Phiên tòa tạm hoãn vì em gái tôi lên cơn phát bệnh, gã lại tiếp tục bị tạm giam. Tôi ngồi bên mép giường bệnh nhìn em gái nhỏ hao gầy, hốc hác với khuôn mặt tái mét cả đi, cả người con bé đầy rẫy những vết thương và vết bầm tím mãi không lành. Tâm trí con bé không được ổn định, nó ngủ cũng không yên ổn vì luôn gặp ác mộng và thức giấc nửa ...