Bài đăng

Siêu thoát

Hình ảnh
  Hôm nay, công an đến nhà tôi. Họ còng lấy tay gã ta ép gã lên xe, trước khi đi, tôi vẫn thấy rõ ánh mắt ghê tởm của gã nhìn chằm chằm lên em tôi. Ngày ra tòa, tôi và em gái ngồi phía nơi người bị hại, một mực cúi đầu không dám nhìn lên hay tiếp xúc với bất kì ai, em tôi thì sợ hãi bấu chặt lấy vạt áo nơi tôi, run rẩy mỗi khi nghe cái giọng tởm lợm của gã vang lên, đến cuối cùng con bé lại bật khóc, gào thét như điên như dại nơi tòa án. Các chú công an vội vã tìm cách trấn an, mọi thứ xung quanh thoáng chốc hỗn loạn cả lên, còn gã quay đầu lại nhìn về phía chúng tôi, vẫn là ánh mắt híp lại, và gã cười, cái giọng cười mang mùi hôi thối đặc trưng. Phiên tòa tạm hoãn vì em gái tôi lên cơn phát bệnh, gã lại tiếp tục bị tạm giam. Tôi ngồi bên mép giường bệnh nhìn em gái nhỏ hao gầy, hốc hác với khuôn mặt tái mét cả đi, cả người con bé đầy rẫy những vết thương và vết bầm tím mãi không lành. Tâm trí con bé không được ổn định, nó ngủ cũng không yên ổn vì luôn gặp ác mộng và thức giấc nửa ...

Bạn rất bình thường

Hình ảnh
  Giây phút bạn nhận ra bản thân rất bình thường là khi nào? Tôi tin rằng ai cũng có lúc cho rằng mình là vai chính, cho rằng mình không giống người khác. Lúc mười mấy tuổi tôi cảm thấy mình khác biệt với mọi người, rất nhiều lúc tôi nghĩ mình là người khác biệt nhất. Tóm lại không thể diễn tả rõ được, dù sao ai cũng sẽ có lúc nghĩ như thế. Chẳng hạn như bạn viết văn rất hay, thường xuyên được giáo viên khen ngợi. Chẳng hạn như bạn vẽ rất đẹp, chẳng hạn như bạn hát hay hơn mọi người. Nhưng trong quá trình trưởng thành nhất định sẽ có giây phút làm bạn cảm thấy, hóa ra mình cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Ví dụ sau khi tốt nghiệp tôi hòa mình vào biển người, chợt nhận ra rằng thật ra sở trường tôi từng tự hào, sẽ có người dễ dàng làm tốt hơn cả tôi. Còn người như tôi thì nhiều vô số, tôi chỉ là một trong hàng đống người ấy mà thôi. Luôn luôn có người giỏi hơn bạn. Nhưng thừa nhận bản thân mình bình thường không phải là bỏ cuộc. Thật ra sau khi hết ủ rũ, tôi nhớ lại, từ trước ...

Ngũ ngôn #7

Hình ảnh
Tôi hỏi chú ve con, Kêu gì mà lắm thế? Chú ve con ức chế, Nóng bỏ mẹ chả kêu? Bài viết trước đó:  Thầy tôi nói  

Thầy tôi nói

Hình ảnh
  Thầy tôi nói, các con đừng đem triết lý của đời mình để giảng dạy cho người khác. Thứ nhất, các con không phải giáo viên hay cha mẹ người ta, các con không có trách nhiệm và quyền hạn để thuyết giảng về những bài học của mình. Đôi khi, có những bài học mà thầy cô, cha mẹ hay bạn bè đều không thể dạy cho con, mà chính đời sẽ làm việc đó. Thứ hai, đời mỗi người mỗi khác. Các con cầm một cái gương, lật xuôi lật ngược sẽ thấy trong gương những góc nhìn khác biệt, xoay một chút đã thấy khác. Đến cái gương cũng có "cái nhìn" đa chiều như thế thì các con cũng đừng chỉ nhìn sự việc bằng một hướng. Có những điều sẽ đúng khi các con đứng ở góc nhìn của các con nhưng sẽ sai nếu các con đứng trên góc nhìn của người khác. Các con nhớ bức tranh về hai người và một con số chứ? Nhìn bên này là 9 nhưng nhìn từ phía người bên kia là 6. Đọc ít sách self-help thôi. Bản chất sách self-help đều có điểm chung là khuyên con người ta trở nên tốt hơn. Nhưng các con không thể dùng bài học về thành cô...