Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 1, 2021

Là do tớ tệ quá

Hình ảnh
  Tôi đã từng nghe cậu bạn thân kể rất nhiều về cô gái cậu ấy yêu thương. Những lần như vậy, tôi nhìn thấy đôi mắt cậu như sáng lên, vừa lấp lánh yêu chiều, vừa không giấu được những xót xa. Tôi biết, cậu ấy không thể quên cô gái, hoặc chính là cậu ấy không muốn quên. Cậu ôm ấp những kỉ niệm, lúc rảnh rỗi lại mang ra gặm nhấm rồi lạc lối ở những thứ vốn đẹp đẽ nhưng đã ngủ yên từ lâu. Tôi hay ngồi nghe cậu ấy luyên thuyên, có những chuyện cậu ấy cứ kể lặp đi lặp lại, kể về những ngày đầu quen nhau, rồi lại kể về những ngày hai đứa nắm tay nhau đi trên những dãy phố thưa thớt bóng người, lâu lâu lại khen cô gái ấy thật giỏi giang, biết đủ thứ trên đời, kiên cường nhưng dịu dàng, lại rất yêu thương cậu. Những câu chuyện rời rạc, không đầu không đuôi, và cứ vậy, dang dở. Có lần tôi hỏi: "Vì sao cô ấy tuyệt vời như vậy mà lại chia tay?" "Là mình tệ quá, bỏ lỡ mất rồi." Là bỏ lỡ điều gì, tôi không hỏi lại, cũng như cậu ấy tệ như thế nào, tôi cũng không biết. Tôi thấy nụ ...

Tôi hiểu rõ

Hình ảnh
  Tôi biết rõ phần nào mình đã đuối sức. Chỉ là tôi hiểu được cho đến khi tôi ngã gục nằm sõng soài trên chiến tích dẫu là thành công hay thua cuộc, thì chí ít nó đã là sự nỗ lực cuối cùng của bản thân mình trong thời điểm đó. Chẳng hạn như đời người.. con người ta ít nhất phải có một vài đôi ba lần phủi tay với tất cả, mặc cho kết cục có như thế nào, miễn là can tâm. Và tôi đã dùng chính lá bài định mệnh để tất tay cho ván cược vốn chưa bao giờ là sòng phẳng.. rồi tự cười, cười như một gã điên đãng trí, vô hình!! "Sống đã là một sự lựa chọn, thì ngu muội với tôi mà nói cũng chỉ đơn thuần là một ý nghĩ dẫn con người ta tiến gần đến với cánh cửa tuyệt vọng, biên niên." Bài viết trước đó: Đàn ông vốn ít khóc

Đàn ông vốn ít khóc

Hình ảnh
  Đàn ông vốn dĩ ít khóc, chứ không phải không khóc bao giờ. Mang trên mình một danh phận phái mạnh, người ta chẳng cho chúng tôi cái quyền được khóc. Chúng tôi phải mạnh mẽ, phải chở che, phải là điểm tựa vững chắc cho họ những lúc mệt mỏi. Nhưng đâu ai biết được bản thân của những gã mang cái lớp vỏ bọc lạnh lùng đó lại yếu đuối đến nhường nào. Đâu ai biết được họ đã phải gồng mình cắn răng chịu đựng những gì và ra sao. Thiết nghĩ con người thì ai cũng có cảm xúc phải vậy không?? Ai cũng sống và cũng đều phải trải qua những thăng trầm. Vấp ngã, chông chênh, thất bại, đều có cả. Ai cũng mang trên mình những cung bậc cảm xúc, hỉ, nộ, ái, ố, đủ đầy. Ấy vậy mà tại sao lại gắn trên vai những cánh đàn ông cái mác đau đớn đến vậy. Nhiều lúc mệt mỏi lắm, cô đơn lắm, mà có dám than vãn điều gì đâu. Sợ người ta chỉ trách yếu đuối, thấp hèn. Nhiều lúc tủi thân, nhục chí, nhưng vẫn phải cười gượng một cái rồi bước tiếp đi qua ngày mai. Cơ bản họ sợ dừng lại rồi thì ai sẽ là người lắng nghe v...