Đàn ông vốn ít khóc
Đàn ông vốn dĩ ít khóc, chứ không phải không khóc bao giờ.
Mang trên mình một danh phận phái mạnh, người ta chẳng cho chúng tôi cái quyền được khóc. Chúng tôi phải mạnh mẽ, phải chở che, phải là điểm tựa vững chắc cho họ những lúc mệt mỏi.
Nhưng đâu ai biết được bản thân của những gã mang cái lớp vỏ bọc lạnh lùng đó lại yếu đuối đến nhường nào. Đâu ai biết được họ đã phải gồng mình cắn răng chịu đựng những gì và ra sao.
Thiết nghĩ con người thì ai cũng có cảm xúc phải vậy không?? Ai cũng sống và cũng đều phải trải qua những thăng trầm. Vấp ngã, chông chênh, thất bại, đều có cả. Ai cũng mang trên mình những cung bậc cảm xúc, hỉ, nộ, ái, ố, đủ đầy. Ấy vậy mà tại sao lại gắn trên vai những cánh đàn ông cái mác đau đớn đến vậy.
Nhiều lúc mệt mỏi lắm, cô đơn lắm, mà có dám than vãn điều gì đâu. Sợ người ta chỉ trách yếu đuối, thấp hèn. Nhiều lúc tủi thân, nhục chí, nhưng vẫn phải cười gượng một cái rồi bước tiếp đi qua ngày mai.
Cơ bản họ sợ dừng lại rồi thì ai sẽ là người lắng nghe và làm điểm tựa cho họ những lúc chùn chân, mỏi gót dày.
Sợ nhiều thứ lắm...
Nhưng rồi cũng cố mặc sức mà chạy để rồi quên mất bản thân đã từng có những phút giây yếu đuối. Quên rằng bản thân vốn có một niềm yêu thương mãnh liệt ở con người.
Sau cùng, đành chọn cách khép lòng mình lại, những giọt nước mắt cũng chỉ được rơi vãi trong đêm đen cùng những điếu thuốc vội gạt tàn.
Đành thôi!
Bởi đơn giản làm gì có ai thấu hiểu cho lòng này ôm đầy những vết thương chằn chịt.
Làm gì có ai dám nắm lấy bàn tay thô kệch lắm vết chai sần.
Nhận xét
Đăng nhận xét