Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 10, 2021

TÔI ĐÃ VƯỢT QUA TRẦM CẢM NHƯ THẾ NÀO?

Hình ảnh
Tôi đã cho phép bản thân mình được đau khổ Từng có khoảng thời gian tôi cảm thấy mình chẳng khác nào một con cá bị mắc cạn vậy, có cố gắng vùng vẫy thế nào đi nữa cũng không thể thoát được. Càng giãy giụa tôi càng mệt mỏi. Có lúc quá kiệt sức, tôi đã không chịu được mà tâm sự với người của mình. “Mày ơi! Chắc tao bị trầm cảm rồi...” Nó liền nói với tôi: “Là do mày nghĩ nhiều quá đó! Cười nhiều lên! Suy nghĩ tích cực hơn! Ra ngoài giao lưu nhiều đi. Cũng đừng có nghĩ là mình bị bệnh này bệnh kia nữa!”. Nó đâu biết? Thật ra tôi bị trầm cảm chứ không bị ‘ngơ’. Những đạo lý đó tôi đều hiểu cả! Nhưng hiểu rồi thì sao? Vẫn là không làm được. Càng đọc nhiều về những lý luận phải tích cực, phải nghĩ tốt lên tôi càng rối răm! Tôi cảm thấy mình cực kỳ nhu nhược và yếu đuối, khi ngay cả việc vui vẻ cũng không làm được. Người ta chỉ cười một cái thôi, mà có khi...

Bình yên năm ấy... vụt khỏi tay

Hình ảnh
  Mình đã từng nghĩ rằng, mình sẽ yêu cậu, yêu cả một kiếp, hoặc có thể, coi cậu là chấp niệm, cả một đời. Đã bao lần mình vô tình nghe được những cuộc chia ly đầy đau đớn. Cho dù họ đang ở trong độ tuổi xuân xanh, đứng tuổi, hay thậm chí là lá cội đi nữa, tất cả đều khiến cho mình thấy nhói lòng, tuyệt nhiên không khỏi tiếc thương. Không lẽ mọi chuyện tình trên nhân thế, cũng như hoa cỏ, có lúc chớm nở rồi sẽ có lúc tàn phai. Mình cũng đã từng nghe về sức mạnh của thời gian. Thời gian thay đổi tất cả, thay đổi màu lá, thay đổi hương hoa, thay đổi thế giới, thay đổi lòng người. Thời gian có thể bù đắp yêu thương, nhưng rồi cũng có thể phai nhoà đi tất cả. Thời gian khiến cho tình yêu đôi lứa bất chợt tàn lụi, hay chi ít cũng vơi bớt dần đắm say. Nghe thật tàn nhẫn phải không, đến mình còn cảm thấy run sợ. Nhưng với bản chất cố chấp vốn có, mình chưa từng công nhận sức mạnh của thời gian. Mình cứ đinh ninh rằng lòng người sẽ chiến thắng tất cả, tin rằng tình yêu của mình dành cho cậ...

Bạn đã rất mạnh mẽ

Hình ảnh
Trong thế giới nhỏ bé này, chúng ta đều đang cố gắng chia sẻ tình yêu của mình đến với người khác. Nhưng, dù có cố gắng đến mức nào, những gì ta đã làm vẫn giống như sắp xếp một trò chơi ghép hình với những mảnh ghép còn dang dở. Bởi vì kể từ ngày đó, chúng ta... Đã luôn tìm cách lấp đầy cái khoảng không trống rỗng trong chính trái tim vẫn còn đang chơi vơi. Và, chẳng có cách nào là duy nhất. Vậy nên đừng khóc. Nếu không, tất cả chúng ta đều sẽ rơi nước mắt mất. Tôi, bạn, cô ấy, cậu ấy, anh ấy, chị ấy,... Tất cả cũng chỉ là "con người" mà thôi. Vậy nên chẳng thể nào có được lựa chọn đúng đắn nhất ở đây cả. Chúng ta đều cô độc. Nhưng... Nếu như có một câu trả lời khác vào khoảng khắc ấy, thì chúng ta của bây giờ... Liệu sẽ có khác đi chăng ? Vậy thì niềm đau này sẽ biến mất chứ ? "Tất cả những cảm xúc ấy, tất cả những đau thương, tất cả sự thống khổ dày vò, tất cả, tất cả những thứ đó chúng ta sẽ chia sẻ cùng nhau. Đó cũng chính là chia sẻ tình yêu" Vậy nhé. Nếu như ...