Bình yên năm ấy... vụt khỏi tay

 


Mình đã từng nghĩ rằng, mình sẽ yêu cậu, yêu cả một kiếp, hoặc có thể, coi cậu là chấp niệm, cả một đời.

Đã bao lần mình vô tình nghe được những cuộc chia ly đầy đau đớn. Cho dù họ đang ở trong độ tuổi xuân xanh, đứng tuổi, hay thậm chí là lá cội đi nữa, tất cả đều khiến cho mình thấy nhói lòng, tuyệt nhiên không khỏi tiếc thương.

Không lẽ mọi chuyện tình trên nhân thế, cũng như hoa cỏ, có lúc chớm nở rồi sẽ có lúc tàn phai.

Mình cũng đã từng nghe về sức mạnh của thời gian. Thời gian thay đổi tất cả, thay đổi màu lá, thay đổi hương hoa, thay đổi thế giới, thay đổi lòng người. Thời gian có thể bù đắp yêu thương, nhưng rồi cũng có thể phai nhoà đi tất cả. Thời gian khiến cho tình yêu đôi lứa bất chợt tàn lụi, hay chi ít cũng vơi bớt dần đắm say.

Nghe thật tàn nhẫn phải không, đến mình còn cảm thấy run sợ. Nhưng với bản chất cố chấp vốn có, mình chưa từng công nhận sức mạnh của thời gian. Mình cứ đinh ninh rằng lòng người sẽ chiến thắng tất cả, tin rằng tình yêu của mình dành cho cậu, sẽ bền vững với đất trời, với cỏ cây, tình yêu ấy, cháy rực hơn hạ đỏ.

Nhưng, mình ngô nghê quá, hạ đỏ, đã tàn...

Ngày nối ngày, tháng nối tháng. Trong khắc khoải mình ngoảnh lại, lần cuối mình nắm lấy đôi bàn tay cậu. Giây phút ấy đã êm đềm trôi qua biết bao mùa mưa nắng, chốc lát đã vụt mất sau muôn trùng mây. Ánh mắt long lanh chứa đựng tình yêu, nhiệt huyết của tuổi trẻ từ lâu đã phai mờ đi trong kí ức. Chuyện tình chúng ta vụt mất vào một ngày nắng hạ, hoà vào dòng nước mắt chảy dài trên gò má, tan trên trang nhật kí cũ mềm, tự bao giờ đã dày kín tâm tư.

Yêu thương ngày xưa đã vụt qua như ánh sao xa, có níu lại cũng chỉ là phút chốc. Chúng ta đều rời đi, đáp xuống một sân ga khác tiếp nối cho những tháng ngày dài rộng. Hoài niệm về cậu, mình cất lại trong tiềm thức, vẫn ôm trọn, vẫn nhớ mong.

Con đường tuổi trẻ mình đi, có cậu như có thêm ngàn tia nắng. Mỗi lần chuyện quá khứ chảy tràn về trong nỗi nhớ, thấy cậu như thấy lại bình yên...

...bình yên năm đấy, vụt khỏi tầm tay.

Bài viết trước đó: Bạn đã rất mạnh mẽ

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Từng thương một người đến nao lòng!

Tại sao tôi thích màu đen

TÔI ĐÃ VƯỢT QUA TRẦM CẢM NHƯ THẾ NÀO?