Điều gì khiến con người chết đi?
Nỗi buồn chăng? Đúng không? Đúng thể. Người ta chỉ nhớ đến tớ khi tớ vẫn còn khả năng đáp ứng cho họ. Như một món đồ chơi không còn giá trị thu hút chủ nhân rồi tớ sẽ bị vứt vào một góc xó tối tăm, lớp bụi bám đầy cơ thể tớ, tách biệt tớ với thế giới bên ngoài. Cảm giác lạnh lẽo, cô đơn bao trùm lấy tớ. Lạnh lẽo, cô đơn. Đáng sợ lắm. Tớ đã cố vẽ ra nổi buồn của mình nhưng chẳng nhận được gì ngoài những thán từ lạnh lùng ừ ừm với lại ồ à, sẽ thật tử tế nếu họ có thể dùng từ nào khác hơn cho thấy họ đã tập trung vào câu chuyện. Dẫu đó có là giả dối, vờ vịt thì cũng tốt chứ, vì tớ đã cố gắng thế kia mà. Tớ đã cố nắn trên môi một nụ cười vuông vắn nhất có thể nhưng nó không có tác dụng gì. Tớ đã lên dây cót cho nó và sẵn sàng hoạt động thì "bùm", mọi thứ trở lại xuất phát điểm. Tớ cứ nghe thấy tim mình vỡ ra thành những mảnh sắc lượm, xanh biếc mỗi khi màn đêm buông xuống. Nó kêu gào khẩn thiết đòi tớ cứu lấy hệt như chú cá đang giãy giụa trong lưỡi câu của một người đàn ông b...