Có rất nhiều điều để viết

 


Có rất nhiều điều muốn viết, nhưng đến khi viết ra, lại cảm thấy mình chẳng có gì để viết cả. Trống rỗng như vô hồn.
Mệt. Thật sự rất mệt mỏi. Lên những nơi cao như tầng thượng của một tòa nhà, nhìn những bóng đèn đường lấp ló dưới kia tự hỏi liệu có ai dưới kia giống như mình? Liệu có ai đó đang cần một người bên cạnh, im lặng và lắng nghe tất cả?
Thế giới này càng lúc càng đáng sợ. Mình không thể thay đổi được thế giới. Mình chỉ muốn cuộn chặt một góc trong nhà và chẳng muốn giao tiếp với ai. Sợ họ quay lưng, sợ họ nói ra những câu đau lòng. Tổn thương rồi sẽ lại nhận lấy những tổn thương. Liệu ngoài kia có ai vĩnh viễn không rời xa, có ai luôn luôn tốt bụng với mình?
Có đôi lúc, thấy cuộc sống này không đến nỗi tệ. Mở mắt ra, còn thở tự nhiên thấy may mắn. Bật dậy, vừa nghe nhạc vừa ăn sáng, đi dạo loanh quanh, ngắm nhìn đường phố. Mọi thứ thật sự làm mình cảm thấy yêu đời biết bao nhiêu. Vậy mà tối đến, không hiểu sao lại đầy chán chường và bực bội.
Không muốn thừa nhận nhưng sâu trong tâm hồn, mình biết mình cô đơn. Mình muốn yêu đương như mọi người, muốn có người hỏi thăm mình ra sao, muốn có người chỉ cần một tiếng gọi sẽ chạy đến bên mình, nói cho mình nghe những lời yêu thương ngốc nghếch. Mọi thứ đâu quá khó, tại sao đến bây giờ vẫn chẳng thể tìm thấy ai?
Mình đến cuối cùng cũng chỉ là một người nhỏ bé, cần người lắng nghe và nuông chiều.
Một con người cô đơn giữa một nơi xa lạ.
Ảnh của mình. Khi ngồi ở sân thượng nhà mình.

Bài viết trước đó: Tớ nhỏ bé

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Từng thương một người đến nao lòng!

Tại sao tôi thích màu đen

TÔI ĐÃ VƯỢT QUA TRẦM CẢM NHƯ THẾ NÀO?