Tớ nhỏ bé
Tớ sẽ sống thực tế hơn. Tớ sẽ không bận tâm đến nó nữa.
Tớ mệt mỏi với Cảm Xúc lắm. Nó tồn tại vô định đâu đó trong cơ thể. Nếu như một vết thương nằm cố định trên da thịt thì cảm xúc là thứ không thể xác định được.
Cảm xúc cứ tồn tại trong con người ta khiến ta vui, buồn, hạnh phúc, tuyệt vọng... Những trạng thái này đến riêng rẽ từng khoảng thời gian khác nhau nhưng cũng có lúc chúng đến cùng nhau. Nhiều khi ta cảm thấy đau khổ nhưng không xác định được chỗ đau. Cảm xúc cứ giày vò ta như thế mà không biết làm gì để dừng nó lại được.
Cảm xúc tuyệt vời thật đấy vì nó khiến con người có cái gọi là nhân tính. Nhưng cũng thật tuyệt vọng khi mà cuộc đời một người toàn những chuỗi ngày nhạt nhẽo, không mục tiêu, là người không đặc biệt, không tài năng.
Nhiều lần tới tự hỏi chuỗi ngày này bao giờ mới chấm dứt và nếu không có cảm xúc có lẽ cuộc đời tớ dễ dàng hơn rất nhiều?! Vậy nên nếu được chọn lại tớ sẽ chọn lí trí. Thà làm một người 'lạnh' trước mọi sự việc còn hơn là để cảm xúc lấn át suy nghĩ.
Bài viết trước đó: Mệt nhoài
Nhận xét
Đăng nhận xét