Bài đăng

Này chàng trai

Hình ảnh
  Này chàng trai, dù mệt mỏi cũng không được gục ngã! Thất bại lớn nhất của một thằng đàn ông nó không nằm ở những lần vấp ngã thật đau, mà thất bại lớn nhất chính là vẽ ra cho mình một đích đến nhưng vừa bước đi được một quảng đã cho phép mình từ bỏ. Đừng nhìn vào cuộc sống của người khác rồi so sánh với cuộc đời mình, đừng nhìn vào con đường thẳng tắp của xã hội mà vội nản lòng, chùn bước chân. Chẳng có ai trên đời này khi đứng ở đỉnh cao sự nghiệp mà đôi chân không có vài đôi ba vết xước, trầy trụa. Cũng chẳng có ai ngồi cạnh bình yên mà không nếm qua những ngày giông tố. Giữa vạch xuất phát và đích đến luôn là hai cột mốc khác nhau, những gì ta thấy được cũng đều sẽ thay đổi và biến dạng trên mỗi chặn đường. Trong muôn hình chạng vạng không có cuộc đời nào giống như cuộc đời nào cả, chỉ có những con người mang trên mình sự kiên định và bãn lĩnh khi vượt qua những thử thách và biến cố của cuộc sống. Cũng từ đó hình thành lên một bản thể dành riêng cho mình mà không ai có thể sao...

Giết tôi đi

Hình ảnh
  "Tôi không cha, không mẹ, không chị, không em. Khi tôi vừa mới được sinh ra, mẹ tôi đã vứt tôi ở ven đường. Tôi được người tìm thấy rồi được đưa vào cô nhi viện. Từ nhỏ tôi đã yếu ớt lắm bệnh, không xinh xắn cũng không hoạt bát nên chẳng ai muốn nhận nuôi tôi. Cuộc sống trong cô nhi viện trôi qua rất khó khăn. Vì yếu ớt, tôi bị đánh. Vì yếu ớt, cơm của tôi bị những đứa khỏe hơn cướp đi. Cuộc đời dạy tôi bài học thứ nhất, đứa trẻ biết khóc là đứa trẻ có ăn. Tôi ẩn nhẫn, nhịn nhục, cố tình bày trò để các sơ phát hiện. Sau đó, những đứa trẻ cướp cơm của tôi bị phạt, còn phần cơm của tôi nhiều hơn hai miếng thịt. Mười sáu tuổi, cô nhi viện cháy, người đốt chính là tôi. Bởi vì tôi tình cờ nghe được các sơ muốn đem tôi đưa cho một gã đàn ông giàu có bệnh hoạn, gã đàn ông đã nhận nuôi vài ba đứa trẻ trong âm thầm. Và chẳng đứa nào sống qua ba tháng. Tôi trốn khỏi cô nhi viện, lưu lạc tha hương, sau xin vào làm ở một gánh xiếc. Tôi mặc bộ quần áo rộng thùng thình, trên mặt sơn phết tầng...

Có vài chuyện...

Hình ảnh
Có vài chuyện với mình chúng rất là to nhưng trong mắt người khác thì lại rất nhỏ, ví dụ như áp lực của mình. Sẽ có người bảo, có vậy thôi mà cũng không chịu nổi sao? C ó yếu đuối quá không vậy? Áp lực của tao còn nhiều hơn mày đây này? Ừ thì mình biết chứ, có lẽ với bạn, áp lực của mình nó chẳng là gì nhưng với mình nó là cả một vấn đề. N ếu đã không nói được gì tử tế thì đừng chà xát vào nỗi đau của người khác như vậy, mỗi người có một giới hạn chịu đựng khác nhau, một áp lực khác nhau. V à, mình chỉ có thể chịu đựng được đến đây thôi. Bài viết trước đó:  I missed you

I missed you

Hình ảnh
  " I love you of the past. I miss you of the present. I missed you of the future'' Tôi gọi em là người yêu cũ, là người tôi yêu. Ừ. Gọi là người tôi yêu thôi chứ em cũng đâu còn yêu tôi nữa. 'Tôi yêu em" cho dù là quá khứ hay hiện tại, nhưng với em thì chỉ là "đã từng yêu tôi". Thứ tình yêu phai mờ và bao kỉ niệm vỡ vụn. Nếu bây giờ bất chợt gặp em trên đường, có lẽ tôi cũng chỉ có thể hỏi em: "Dạo này sống có tốt ?" chứ đâu dám nói "Em có còn yêu tôi hay là nhớ tôi chứ?". Liệu em sẽ lờ đi hay lạnh nhạt nhìn tôi đây. Tôi nhớ em đã từng nhìn thấy mắt em ướt đẫm dưới ánh sáng đèn đường. Chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi nhưng mấy câu chữ nghẹn ngào em nói phải mãi về sau tôi mới hiểu được: "Thực chất anh không hề yêu em. Anh chẳng hiểu được tình yêu là gì cả". Hoá ra là... tôi đã không yêu em như tôi nghĩ. Em à.Về sau nếu tôi có yêu một ai khác, tôi hứa với em sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, tốt hơn cả lúc yêu em nữa. Để cho c...

Trầm cảm cười

Hình ảnh
    Nó bị trầm cảm, chỉ là vẫn luôn mỉm cười và đối đãi với mọi người xung quanh rất tốt. Thậm chí, Nó còn mang dáng vẻ lạc quan đến mức mà cho đến một ngày, khi trái tim dần rơi vụn những mảnh vỡ và cảm thấy kiệt quệ, đến mức không còn sinh lực đứng lên nữa. Nó có tìm đến người mà nó tin tưởng nhất của mình để tâm sự, nhưng nhận lại được, " Vậy mà đó giờ chị cứ nghĩ em lạc quan và luôn vui vẻ chứ?" Nó khi ấy vỡ òa, nước mắt rơi đến mức mắt nhòe đi, tay run run cũng không thể đánh nổi tiếp chữ gì nữa. Nó đau lòng đến mức chui vào một góc phòng, chỉ biết khóc một mình và không biết nên làm gì... Chính xác là mọi thứ như nổ tung, sợ hãi và bất lực. Không còn một cảm giác gì, hít thở không khí cũng không thông. Hai tay Nó ôm lấy đầu và cứ thế trốn trong góc phòng, dáng vẻ ấy, như một bào thai trong bụng mẹ, khát cầu sự an toàn đến tận cùng. Bởi vì luôn vui vẻ, nên không có quyền buồn đau? Bởi vì luôn mỉm cười, nên khi cần sự giúp đỡ thì bị cho là làm quá? Mình từng hỏi cô m...

Nếu một ngày ta không còn gặp

Hình ảnh
  "Nếu một ngày chúng ta không còn gặp." Nếu một ngày chúng ta không còn gặp thì xin em hãy quên đi chúng ta của năm tháng đó. Nếu một ngày chúng ta không còn gặp thì ắt hãy quên đi giấc mơ mà ngày đó hai đứa từng ước được khổ chung, hãy quên đi người mà có lẽ đối với em chỉ đẹp ở quãng đường thanh xuân nào đấy, hãy quên đi người mang tất cả nụ cười của em đi và biến nó thành một trời nước mắt, hãy quên đi cảm giác hụt hẫng, thất vọng mà người đó luôn trao cho em, xin em hãy quên đi tất cả.. Nếu một ngày chúng ta không còn gặp thì đừng cố tìm những vụn vỡ khi đó, đừng cố tìm hay lục lọi lại những lý do đã cũ, đừng cố tìm hình bóng của chúng ta khi đó. Nếu một ngày chúng ta không còn gặp thì.. A nh sẽ thắc mắc, liệu giữa mớ hỗn độn vỡ nát như thế này, e m..đã quên tất cả chưa? Bài viết trước đó:  Mình tiêu cực

Mình tiêu cực

Hình ảnh
Mình biết mình tiêu cực và u ám như thế nào nhưng mình không muốn người xung quanh bị ảnh hưởng điều đó. Kiểu, một mình mình buồn là đủ rồi ấy. Hôm nay, mình không ổn từ lúc ngủ dậy và cho đến bây giờ, mình muốn viết câu chữ động viên bản thân nhưng lại không thể. Những câu chữ trong đầu của mình chỉ là mấy lời quen thuộc lặp đi lặp lại từ lúc trước cho đến bây giờ. Chưa bao giờ nguôi ngoai. Bài viết trước đó:  Mong mọi thứ sẽ an yên

Mong mọi thứ sẽ an yên

Hình ảnh
  Bóng tối bao trùm lấy nửa mảnh hồn còn sót lại. Vỏ chai vương vãi khắp sàn nhà, những mảnh thủy tinh văng tứ tung, căn phòng hắt lên mùi của máu hòa với rượu, mùi của sự u ám, lạnh lẽo. "Tách, tách..." Vài giọt máu từ cổ tay chảy xuống sàn, từng giọt từng giọt một lần lượt thay nhau rơi vãi. Âm thanh nhỏ đến mức gần như nín thở mới có thể nghe được, nó như bản nhạc chết chóc đang văng vẳng từ cõi thinh không nào đó vọng về. Nó ngồi trên chiếc ghế sofa buông thõng tay xuống đất, một bên áo thấm đẫm màu đỏ rực. Có bóng ai đó vừa thoáng qua đây, Nó mỉm cười, thần chết có lẽ đã đến để đón Nó đi, Nó sắp được giải thoát, rồi sẽ không còn bất cứ đau khổ nào có thể dày vò Nó được nữa. "Đau, rất đau..." Nó khẽ nhắm mắt, cảm nhận cơn đau đang xâu xé thể xác Nó, mà không đúng, chỉ một chút nữa thôi, Nó sẽ về cõi vĩnh hằng, sẽ hạnh phúc, sẽ vui vẻ mà, đúng không? Từng đoạn kí ức như những thước phim, chậm chạp tua lại từng đoạn lõm mà không có bất cứ sự liên kết hay logic nào...

Tình yêu đơn giản

Hình ảnh
  Cả một đời, người ta chỉ mong gặp đúng người một lần duy nhất. Người đó dù xấu hay đẹp, giàu có hay nghèo khó, khô khan hay hài hước, tất cả đều được, miễn sao là một người biết cố gắng và hiểu chuyện. Không cần phải nói thương mãi, nói thương khi cần là được. Người mà khi tôi đứng ở đỉnh cao danh vọng, hay dưới đáy của vực thẳm thất bại cũng bên sẻ chia cay đắng ngọt bùi. Người mà ngay cả khi tôi xấu xí, mệt mỏi, tuyệt vọng nhất thì người ấy cũng không rời bỏ tôi mà đi. Người mà chúng ta hy vọng đi cùng suốt quãng đời sau này chính là người mua cho mình viên thuốc, nấu cho mình bát cháo lúc mình ốm đau. Người mà chúng ta mong chờ nhất chính là người dù chua - cay - mặn - đắng đều sẽ nguyện ý cùng mình nếm thử qua. Tình yêu vốn dĩ rất đơn giản, tìm được người tình nguyện từ đầu đến cuối đều đối xử tốt với mình đã là may mắn quá rồi. Bài viết trước đó:  Đi về nơi xa