Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 2, 2020

Em đã chết

Hình ảnh
  Tôi đứng đó. Nhìn những đứa trẻ còn đang mặc trên người bộ đồng phục trắng tinh khôi dồn em vào góc khuất. Những trận đòn roi hằn trên da thịt em những sắc màu xanh tím. Những lời nghiệt oan được thốt ra từ những khuôn miệng xinh xinh cứa nát trái tim em và khiến linh hồn em đau như vỡ vụn. Lũ trẻ tàn nhẫn đạp lên người em như thể đạp lên một túi rác, một vật chết hay một tội nhân cần phải được trừng phạt. Mà hình như chúng coi em là một tội nhân thật. Nhưng chúng đã quên mất điều này, rằng nếu em là một tội nhân, thì chúng cũng đâu là quan tòa để phán xét? Em mím chặt miệng mình, nén tiếng kêu vì đau đớn lại. Vì em biết càng kêu thì lũ học sinh càng phấn khích, càng nài nỉ chúng sẽ càng hả hê. Nên em im lặng. Im lặng để chúng chóng chán và chóng chán thì chúng sẽ dừng. Em nằm đó, hứng chịu những cú đấm đá, thầm cầu mong trận đòn roi này chóng qua đi. Thi thoảng, có một, hai học sinh đi lướt qua, ái ngại nhìn về góc khuất nơi em bị hành hạ. Nhưng rồi chúng lựa chọn lặng im, vì n...

Lão già điên

Hình ảnh
  Hình minh họa Xóm tôi có một ông già điên. Khi xưa hai cụ thân sinh ông ít học nên lấy tên con cá rô phi đặt cho ông, thành ra ông tên Rô. Ông là con thứ tư, người ta hay gọi ông là ông Tư Rô. Sau ông điên, người ta gọi chệch đi thành Tư Rồ. Nghe mẹ tôi kể, ông Tư Rồ từng có một đời vợ, một đứa con nhưng trong một lần đi làm về, ông né con chó lao ra đường mà đâm sầm vào cây cột điện rồi trở nên điên điên dại dại từ đó. Vợ ông sống với ông thêm mấy năm rồi cũng dứt ruột đoạn tình ôm con mà bỏ đi. Không có vợ con, ông lại càng điên nặng hơn. Ông Tư Rồ tuy "rồ" thật nhưng chẳng làm hại ai bao giờ. Chỉ là chiều chiều, ông lại núp trong xó ló mỗi cái đầu ra xem có đứa con nít nào đi học về là lao ra kéo nó vào nhà, khi thì dúi vào tay nó cái bánh hết hạn, lúc lại là mớ lá khô, miệng thều thảo bảo: - "Sa ơi, ăn đi." Nghe nói, Sa là tên đứa con gái của ông và người vợ xưa kia... Bài viết trước đó:  Nước mắt phù thủy

Nước mắt phù thủy

Hình ảnh
  Trong tất cả mọi câu chuyện cổ tích, hạnh phúc cuối cùng đều thuộc về hoàng tử và công chúa. Không ai quan tâm nàng phù thủy đã thích hoàng tử như nào, cũng không ai biết công chúa và chàng kị sĩ của nàng đã từng có một đoạn tình trúc mã thanh mai. Không ai quan tâm. Cái họ quan tâm chỉ là cái kết, một cái kết Happy Ending mà họ cho là vẹn toàn. Như một giấc mộng màu hồng phù phiếm và giả tạo, để ủi an tâm hồn của họ giữa cuộc đời nghiệt ngã. Công chúa luôn là vai tốt, hoàng tử luôn là vai tốt và phù thủy luôn là vai xấu. Bất cứ câu chuyện nào cũng cần ít nhất một người diễn vai ác để tôn vinh cái đẹp "chân - thiện - mỹ". Còn trái tim phù thủy đỏ hay đen, nước mắt nàng có rơi hay không thì chẳng đáng được nhắc đến. Bởi, sau cùng, nàng chỉ là một nhân vật xuất hiện chỉ để làm nền mà thôi... Bài viết trước đó:  Yêu như chó mèo

Yêu như chó mèo

Hình ảnh
  Có những người yêu theo cách của loài chó, thủy chung, nồng nhiệt, hết mình vì tình yêu và luôn không ngần ngại thể hiện tình yêu của mình. Lại có những người yêu theo cách của loài mèo, hờ hững, ít lời, nhưng luôn ở bên nửa kia mỗi khi họ cần. Có lẽ, trong tình yêu, anh là một con mèo. Nên, em luôn bảo anh không yêu em, hoặc yêu em chẳng đủ. Nhưng em có biết điều này không, mèo luôn nhận ra tiếng bước chân của chủ nhân chúng, cũng như anh luôn nhận ra em - người anh đã dành cả thanh xuân để thương nhớ. Em nói, anh yêu em chẳng đủ. Là vì tình anh quá nhạt nhòa hay em chưa từng thực sự để tâm? Bài viết trước đó:  Bữa ăn cuối cùng

Bữa ăn cuối cùng

Hình ảnh
  Gần đây, Nó thường xuyên bị lũ học sinh lớp trên bắt nạt. Chúng hay đứng ở những con đường mà Nó bắt buộc phải đi qua trên đường đến trường và lấy hết tiền của Nó. Nếu Nó ngoan ngoãn đưa hết tiền của Nó cho chúng, chúng sẽ để Nó đi. Còn nếu không, chúng sẽ đánh Nó một trận rồi lục lọi và lấy hết bánh kẹo lẫn số tiền mà Nó có. Đó là lần thứ mười ba Nó bị chúng chặn đường. Hôm nay, Nó không đem theo nhiều tiền. Mấy đồng xu lẻ Nó đưa chúng quá ít để làm thỏa mãn lòng tham của chúng. Vậy là... y như rằng, Nó lại bị chúng đánh một trận. Thằng to béo nhất đám tiếp tục giở trò cũ lục lọi cặp Nó, hắn móc ra một chiếc túi nilon đựng đầy bánh. Phát hiện đó khiến hắn vui vẻ và ra lệnh cho những đứa khác thả Nó ra. Cả lũ hả hê chia nhau những chiếc bánh của Nó, bỏ lại Nó ở đó với chiếc mũi đang chảy máu. Trước khi chúng đi, Nó cố hét lên:"Trả lại đây, đó là bánh mẹ tôi mua cho tôi!" Nhưng hiển nhiên chẳng đứa nào buồn quan tâm hay ngó lại nhìn Nó. Và cũng chẳng đứa nào nhận ra Nó đang ...

Cũng lâu rồi nó chưa về nhà. Tết năm nay má kêu nó về. Nó không muốn, má kêu hoài, nên nó phải về !!

Hình ảnh
  Mắt nó sao rưng rưng. Sao tôi thấy nhói lòng mình đến thế. Chắc nó cũng buồn lắm, nhưng cái cực nhọc làm nó phải quên đi thôi. Đâu có ai không muốn về quê ăn tết sum vầy với gia đình đâu chứ !!! Nó là chàng trai chăm chỉ, học lực thuộc top nhất nhì của lớp. Nhưng khi tuổi trẻ mới chập choạng chưa đến mà nó đã sớm đánh đổi thanh xuân để gánh trên vai nỗi nhọc nhằn cho gia đình, cho ba má. Nó nghe người ta nói nhiều lắm, rằng sao Tết không muốn về, gia đình là nơi để trở về dù cuộc sống có khó khăn ra sao mà. Nhưng mà gia đình nó bấy lâu nay dần vơi đi tiếng cười rồi. Nợ nần trói buộc mọi thứ của gia đình và cả nó. Đáng lẽ, nó lên thành phố để trở thành một sinh viên, nhưng giờ nó lại là một công nhân. Tối ngày đầu tắt mặt tối với công việc với cuộc sống. Nhiều lúc, đứng giữa thành phố đông đúc náo nhiệt mà nó lại thấy tủi thân đến lạ. Ngậm ngùi, sinh thời đã vốn được sắp đặt, nó đâu biết trách ai. Cứ biết ngày hôm nay, ngày mai ra sao nó chẳng đủ sức nghĩ đến. Nhưng thôi, cuộc số...

Bất luận như thế nào cũng không được từ bỏ

Hình ảnh
  Đàn ông mà, ai mà không có lúc va vấp phải những khổ đau, dằn vặt, ai mà không vài đôi ba lần thất bại rồi khổ sở trên con đường sự nghiệp. Chỉ là sau những lần như thế bản thân nhìn nhận ra và có đúc kết được cho cuộc sống của mình một điều gì ý nghĩa hơn hay là không. Bởi cuộc đời này thì ai cũng khổ, đừng nói kẻ khổ ít người khổ nhiều, chỉ có kẻ bản lĩnh kẻ thì không, người nỗ lực người thì nhàm chán. Tôi rèn cái bản ngã của chính mình sau những lần bước hụt vào một hố sâu mang tên cuộc đời, cứ thế gồng mình vượt qua cái đầm lầy tưởng chừng là tuyệt vọng. Vì đến cuối chỉ khi chúng ta đứng ở giới cảnh cao nhất của cuộc đời mình thì mới thấu được tường tận những xúc cảm hỉ, nộ, ái, ố của nhân gian. Khi đứng ở đỉnh điểm của sự nghiệp hoặc cũng có thể là đích đến mà bản thân hằng mong đợi, thì ta sẽ thấy được đó những thứ ngày trước rời bỏ ta mà đi cứ thế lần lượt quay trở về, khác một chỗ là nó tốt đẹp hơn chứ chưa bao giờ là tồi tệ đi. Đời này ai cũng cầu mong cho mình một cuộc ...