Em đã chết
Tôi đứng đó. Nhìn những đứa trẻ còn đang mặc trên người bộ đồng phục trắng tinh khôi dồn em vào góc khuất. Những trận đòn roi hằn trên da thịt em những sắc màu xanh tím. Những lời nghiệt oan được thốt ra từ những khuôn miệng xinh xinh cứa nát trái tim em và khiến linh hồn em đau như vỡ vụn. Lũ trẻ tàn nhẫn đạp lên người em như thể đạp lên một túi rác, một vật chết hay một tội nhân cần phải được trừng phạt. Mà hình như chúng coi em là một tội nhân thật. Nhưng chúng đã quên mất điều này, rằng nếu em là một tội nhân, thì chúng cũng đâu là quan tòa để phán xét? Em mím chặt miệng mình, nén tiếng kêu vì đau đớn lại. Vì em biết càng kêu thì lũ học sinh càng phấn khích, càng nài nỉ chúng sẽ càng hả hê. Nên em im lặng. Im lặng để chúng chóng chán và chóng chán thì chúng sẽ dừng. Em nằm đó, hứng chịu những cú đấm đá, thầm cầu mong trận đòn roi này chóng qua đi. Thi thoảng, có một, hai học sinh đi lướt qua, ái ngại nhìn về góc khuất nơi em bị hành hạ. Nhưng rồi chúng lựa chọn lặng im, vì n...