Lão già điên

 

Hình minh họa



Xóm tôi có một ông già điên. Khi xưa hai cụ thân sinh ông ít học nên lấy tên con cá rô phi đặt cho ông, thành ra ông tên Rô. Ông là con thứ tư, người ta hay gọi ông là ông Tư Rô. Sau ông điên, người ta gọi chệch đi thành Tư Rồ.

Nghe mẹ tôi kể, ông Tư Rồ từng có một đời vợ, một đứa con nhưng trong một lần đi làm về, ông né con chó lao ra đường mà đâm sầm vào cây cột điện rồi trở nên điên điên dại dại từ đó.

Vợ ông sống với ông thêm mấy năm rồi cũng dứt ruột đoạn tình ôm con mà bỏ đi. Không có vợ con, ông lại càng điên nặng hơn. Ông Tư Rồ tuy "rồ" thật nhưng chẳng làm hại ai bao giờ.

Chỉ là chiều chiều, ông lại núp trong xó ló mỗi cái đầu ra xem có đứa con nít nào đi học về là lao ra kéo nó vào nhà, khi thì dúi vào tay nó cái bánh hết hạn, lúc lại là mớ lá khô, miệng thều thảo bảo:

- "Sa ơi, ăn đi."

Nghe nói, Sa là tên đứa con gái của ông và người vợ xưa kia...
Bài viết trước đó: Nước mắt phù thủy

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Từng thương một người đến nao lòng!

Tại sao tôi thích màu đen

TÔI ĐÃ VƯỢT QUA TRẦM CẢM NHƯ THẾ NÀO?