Đã quá muộn rồi!


 
Giọng anh rất khàn. Khi hát rất khó nghe. Nhưng anh lại rất thích hát.

Những khi đi karaoke, anh vừa cất lời, bạn bè anh đã nửa đùa nửa thật, bảo anh hãy im lặng và ngồi nghe thôi, đừng hành hạ lỗ tai họ nữa. Những khi ấy, anh chỉ mỉm cười, buông micro, không hát nữa. Sau này, cũng chẳng ai thắc mắc sao đi karaoke mà anh chẳng bao giờ cầm micro hát, chỉ ngồi một góc lẳng lặng nhấm nháp cốc bia.

Cô là người duy nhất chịu lắng nghe giọng hát của anh. Lần nào, cô cũng khen anh hát rất hay. Anh biết cô nói dối, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất vui. Vui không phải vì cô khen, mà vui vì biết mình được trân trọng.

Rất nhiều năm về sau, ai cũng không còn là ai của ai nữa. Rất nhiều năm về sau, anh và cô hai đường hai lối. Ngày chia tay, họ thuê một phòng karaoke, anh hát cả đêm, đến khàn cả giọng, chẳng nói được gì nữa mới thôi.

Cô lẳng lặng ngồi nghe, khóe mắt ướt nhòe giọt lệ. Cô không khen anh hát hay nữa, cũng chẳng bảo anh dừng.

Rất nhiều năm về sau, bên anh rồi cũng có một bóng hình khác, chẳng phải cô. Có lần cãi vã với người mới, anh vừa uống rượu vừa hát. Người mới khi cũng say mềm, cũng không thích anh hát nữa, quát anh im đi.

Anh im thật, không hát nữa. Họ chia tay.

Một mình đứng giữa phố xá vắng tanh lúc ba giờ sáng. anh co ro đứng dưới ánh đèn đường, bàn tay run rẩy nhấn số điện thoại mà anh đã thuộc nằm lòng từ nhiều năm trước.

Điện thoại vừa kết nối, anh đã mở lời, chẳng để đối phương kịp nói gì. Anh nói:

"Chúng mình quay lại được không em?"

Đầu dây bên kia chần chờ hồi lâu rồi mới trả lời, giọng nam.

"Thật xin lỗi. Nhưng tôi là chồng của cô ấy."

Muộn rồi.

Đã quá muộn rồi...

Bài viết trước đó: Một mình cố gắng là chưa đủ

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Từng thương một người đến nao lòng!

Tại sao tôi thích màu đen

TÔI ĐÃ VƯỢT QUA TRẦM CẢM NHƯ THẾ NÀO?