Liều thuốc thời gian
Người ta bảo thời gian là bác sĩ,
Những tổn thương, vỡ nát chẳng là gì,
Nhưng người ta cũng đâu nào suy nghĩ,
Rằng "quên rồi, ký ức để làm chi?"
Ừ thì đúng! Rằng mai tôi sẽ đi,
Vì sao ư? Chẳng biết. Hỏi làm gì?
Nhưng "đi" đây có nghĩa là cất kỹ,
Trong lòng bản hòa tấu khúc tình si.
Người ta bảo thời gian là bác sĩ,
Chữa bách bệnh bằng liều thuốc Tháng Năm,
Nhưng thật ra chỉ là kẻ lang băm,
Không chữa nổi vết thương lòng rỉ máu.
Bài viết trước đó: Lời cuối cho tình yêu
Nhận xét
Đăng nhận xét