Mùa thu

 Mùa thu

Sương mù

Người say giấc

Kẻ ngây ngất

Lá xanh ủ rủ

Cành cây hoang vu

Dòng nước chảy vội vàng

Cuốn ta xa khỏi nàng

Bước trên con đường vắng lặng

Lòng này ngày càng trĩu nặng

Bóng hình ngày ấy vẫn nơi đây

Sao người xa mãi theo làn mây

Cuộc tình vốn giữ chặt trong bàn tay

Giờ đây chỉ còn lại những tàn bay

Cảm xúc có là cội nguồn của sự sống

Bản năng có là khởi đầu của hành động

Trời cao có thu lấy khát vọng của phàm phu

Đại địa có níu lấy bàn chân kẻ cư ngụ

Ta mê mang bước đi trong niềm hy vọng viển vông

Nàng vội vã rời xa thực tại đầy rẫy bất công

Loài người đang dần biến hoá trở thành một thứ gì đó

Hay vốn dĩ đó là bản chất ban đầu chúng ta có?



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Từng thương một người đến nao lòng!

Tại sao tôi thích màu đen

TÔI ĐÃ VƯỢT QUA TRẦM CẢM NHƯ THẾ NÀO?