Bài đăng

Ngũ Ngôn #1

Hình ảnh
                                                                   Hình như bạn đang khóc.                                                                  Hay có thấy lòng buồn?                                                                  Và nếu như mệt nhọc,                                     ...

Nội ơi! Hôm nay nhà mình có đợi cơm con không?

Hình ảnh
  Nội ơi hôm nay ở đây trời trở giông to quá… Con về phòng với bộ đồ đã ướt. Con bỗng nhớ cái cây chuối đổ rạp sau nhà mình cái ngày mưa bão, con bỗng nhớ con kiki cứ thích cuộn tròn trong chân con mỗi khi mưa lớn, con còn nhớ cả nồi cháo nóng hôi hổi của nội mà con ăn vô lo vô nghĩ trước màn mưa trắng xóa sân nhà. Cái phòng tĩnh lặng và lạnh tanh chẳng có âm thanh nhà mình, chẳng có tiếng sửa đồ hỏng hóc lách cách của nội, chẳng có tiếng tivi inh ỏi của đứa em, cũng chẳng còn tiếng xuýt xoa “ Sao ướt hết thế con” của nội nữa. Học đại học là khao khát cả cái thanh xuân cuồng nhiệt của con, là những mộng mơ những ngày còn cắp sách tới trường. Con để mặc cho những điều nhỏ bé, bình dị ở sau lưng, chỉ đi về hướng chẳng phải quê mình, hướng về miền đất chẳng phải màu quê hương. Điện thoại rung lên, con thấy nội gọi, nội hỏi con ổn không, vẫn khỏe chứ. Con cười xòe bảo “nội ơi ở đây thích lắm, ai cũng tốt với con nội ơi”. Con gập máy nhanh, bảo rằng con phải học đây, vì con sợ mình chẳn...

Bức thư gửi chính bản thân

Hình ảnh
  "Tao biết bây giờ mày đang rất mệt mỏi, việc học mơ hồ, tương lai mơ hồ, cuộc sống này cũng mơ hồ đối với mày, thậm chí sức khỏe của mày cũng chống lại mày. Có những ngày, mày chẳng làm gì ngoài ôm chặt tâm hồn mình, rồi vùi đầu vào mớ bòng bong tự mình tạo ra, tự huyễn hoặc mình bằng những cơn mơ không có thật... Tao biết, mày đang cô đơn. Nỗi cô đơn này, chỉ mình mày mới hiểu, người ngoài căn bản không hiểu mày đang muốn gì, cần gì ở họ... Tao biết chứ, mày đang khủng hoảng đúng không? Nhưng mày ạ, những thứ đó khiến tuổi 19 của mày trở nên nhạt nhòa, xám xịt và chán chường biết bao! Làm sao đây, mày phải sống thôi, chứ đừng tồn tại. Mày phải mạnh mẽ mà đối mặt thôi, mỗi ngày mài mặt mình vào màn hình máy tính, mỗi đêm mệt mỏi bài tập và vô vàn công việc cứ ập vào đầu. Mày vẫn phải tiếp tục. Đằng sau mày, bố mẹ, ông bà ngày một già đi. Em của mày ngày một trưởng thành, mày phải cho nó một tương lai tốt đẹp, phải không nào? Còn nữa, giấc mộng với người mày thương, đi đến nơi m...

Điều gì khiến con người chết đi?

Hình ảnh
  Nỗi buồn chăng? Đúng không? Đúng thể. Người ta chỉ nhớ đến tớ khi tớ vẫn còn khả năng đáp ứng cho họ. Như một món đồ chơi không còn giá trị thu hút chủ nhân rồi tớ sẽ bị vứt vào một góc xó tối tăm, lớp bụi bám đầy cơ thể tớ, tách biệt tớ với thế giới bên ngoài. Cảm giác lạnh lẽo, cô đơn bao trùm lấy tớ. Lạnh lẽo, cô đơn. Đáng sợ lắm. Tớ đã cố vẽ ra nổi buồn của mình nhưng chẳng nhận được gì ngoài những thán từ lạnh lùng ừ ừm với lại ồ à, sẽ thật tử tế nếu họ có thể dùng từ nào khác hơn cho thấy họ đã tập trung vào câu chuyện. Dẫu đó có là giả dối, vờ vịt thì cũng tốt chứ, vì tớ đã cố gắng thế kia mà. Tớ đã cố nắn trên môi một nụ cười vuông vắn nhất có thể nhưng nó không có tác dụng gì. Tớ đã lên dây cót cho nó và sẵn sàng hoạt động thì "bùm", mọi thứ trở lại xuất phát điểm. Tớ cứ nghe thấy tim mình vỡ ra thành những mảnh sắc lượm, xanh biếc mỗi khi màn đêm buông xuống. Nó kêu gào khẩn thiết đòi tớ cứu lấy hệt như chú cá đang giãy giụa trong lưỡi câu của một người đàn ông b...

Có rất nhiều điều để viết

Hình ảnh
  Có rất nhiều điều muốn viết, nhưng đến khi viết ra, lại cảm thấy mình chẳng có gì để viết cả. Trống rỗng như vô hồn. Mệt. Thật sự rất mệt mỏi. Lên những nơi cao như tầng thượng của một tòa nhà, nhìn những bóng đèn đường lấp ló dưới kia tự hỏi liệu có ai dưới kia giống như mình? Liệu có ai đó đang cần một người bên cạnh, im lặng và lắng nghe tất cả? Thế giới này càng lúc càng đáng sợ. Mình không thể thay đổi được thế giới. Mình chỉ muốn cuộn chặt một góc trong nhà và chẳng muốn giao tiếp với ai. Sợ họ quay lưng, sợ họ nói ra những câu đau lòng. Tổn thương rồi sẽ lại nhận lấy những tổn thương. Liệu ngoài kia có ai vĩnh viễn không rời xa, có ai luôn luôn tốt bụng với mình? Có đôi lúc, thấy cuộc sống này không đến nỗi tệ. Mở mắt ra, còn thở tự nhiên thấy may mắn. Bật dậy, vừa nghe nhạc vừa ăn sáng, đi dạo loanh quanh, ngắm nhìn đường phố. Mọi thứ thật sự làm mình cảm thấy yêu đời biết bao nhiêu. Vậy mà tối đến, không hiểu sao lại đầy chán chường và bực bội. Không muốn thừa nhận nhưng...

Tớ nhỏ bé

Hình ảnh
  Tớ sẽ sống thực tế hơn. Tớ sẽ không bận tâm đến nó nữa. Cảm xúc bây giờ chỉ là thứ nhạt nhẽo. Cảm xúc khiến tớ trở nên yếu đuối. Nếu được sinh ra lần nữa và được chọn thì tớ sẽ bảo với người tạo ra mình là: “hãy lấy hết cảm xúc của tôi đi.” Tớ mệt mỏi với Cảm Xúc lắm. Nó tồn tại vô định đâu đó trong cơ thể. Nếu như một vết thương nằm cố định trên da thịt thì cảm xúc là thứ không thể xác định được. Cảm xúc cứ tồn tại trong con người ta khiến ta vui, buồn, hạnh phúc, tuyệt vọng... Những trạng thái này đến riêng rẽ từng khoảng thời gian khác nhau nhưng cũng có lúc chúng đến cùng nhau. Nhiều khi ta cảm thấy đau khổ nhưng không xác định được chỗ đau. Cảm xúc cứ giày vò ta như thế mà không biết làm gì để dừng nó lại được. Cảm xúc tuyệt vời thật đấy vì nó khiến con người có cái gọi là nhân tính. Nhưng cũng thật tuyệt vọng khi mà cuộc đời một người toàn những chuỗi ngày nhạt nhẽo, không mục tiêu, là người không đặc biệt, không tài năng. Nhiều lần tới tự hỏi chuỗi ngày này bao giờ mới...

Mệt nhoài

Hình ảnh
  Mệt nhoài, mệt nhoài cả về thể xác lẫn tinh thần.. Chưa từng nghĩ một kẻ luôn quan niệm sống tích cực như mình lại có đôi khi đâm ra tiêu cực và mỏi mệt tột độ. Nhưng hy vọng sau cơn mỏi mệt sẽ lại là những ngày rực nắng, phải không?! Bài viết trước đó:  Một lời hồi đáp

Một lời hồi đáp

Hình ảnh
Những lá thư không gửi, những nỗi buồn không nguôi, những câu chuyện khép lại và những ngày dài qua mau. Với anh, anh chẳng còn thiết tha gì nữa về một tình yêu dần dần úa, kể từ khi em yên lặng và rời xa, thì trái tim anh cũng làm theo nguyên tắc của nó, không phải để làm gì cả. đau nó nữa. Thôi nhớ, thôi mong và thôi hi vọng. Chỉ là đâu đó vẫn mang một ý nguyện về lý do mà tình yêu chúng ta cách trở, vốn không có lấy một câu chia tay nhưng hình như mọi thứ ở nơi em hiện hữu, thì hãy nói thay thế tiếng rời xa đó. Và chỉ là nơi mà anh không thấy, trực giác anh phải chôn cất những suy nghĩ sai lầm về chúng ta, anh chỉ muốn đi đâu đó thật xa, bầu trời mà ta đang đứng, đi khỏi ánh hoàng hôn. khuất bóng dần dần. Nhưng tại sao anh vẫn chờ một cách khờ dại, một cách mòn như thế, em. Khi nào lâu dần ai cũng sẽ thay đổi và trở thành con người mà chúng ta không quản lý được vấn đề, ai rồi cũng bỏ qua những kỷ niệm còn vương vấn để chạy khỏi vùng ký ức rữa. Về sau, khi bầu trời ngang trời khuất ...

Cạn hơi

Hình ảnh
  Dạo này tớ không viết gì, vì trong đầu không nghĩ ra gì để viết cả. Nhưng đột nhiên lại nghĩ đến cậu, như một thói quen. Khi mở toang cánh cửa sổ, thứ tớ gặp đầu tiên không gì khác ngoài những cơn gió. Chúng ôm lấy lồng ngực tớ. Cảm giác lạnh lẽo bao trùm cơ thể. Tớ thì vẫn cứ đổ lỗi cho sự thiếu vắng của cậu, nên những cơn gió lạnh hơn bình thường. Chiều tàn, tớ rảo bước trên những con đường Đà Thành. Không còn nghe tiếng cười đùa, chỉ còn thấy tiếng xe cộ, người mua kẻ bán tấp nập. Đâu đó trong ánh mắt mọi người, đều thấy sự vội vàng. Tớ thì không. Chả có lí do gì, để mà vội vàng. Cuộc sống chán nản thì vẫn cứ tiếp diễn, mình thì vẫn phải vật lộn bản thân với cái cuộc sống ấy. Chả cách nào kháng cự . Rồi sự mệt mỏi ấy, làm tớ nhớ cậu nhiều, rất nhiều. Còn đâu vòng tay bé nhỏ ôm tớ hôm nào, càu nhàu mỗi khi tớ thức khuya hay cau có vì tớ chọc điên cậu. Chỉ là giờ đây tớ nhớ cậu hơn bao giờ hết. Cơn nhớ cậu bao giờ mới dứt, tớ không điều khiển nổi tâm trí khi nó cứ cố tình nh...

Make-up

Hình ảnh
  Tôi có một người anh song sinh. Chúng tôi giống nhau như hai giọt nước nên dù tính cách hoàn toàn khác biệt vẫn thường xuyên bị những người xung quanh nhận nhầm. Vì quá nhiều lần bị nhầm lẫn nên dần dần anh tôi thường ăn mặt như 1 ngôi sao như một cách để mọi người có thể phân biệt đâu là anh, đâu là em. Mặc dù cách ăn mặt của anh khiến ba mẹ chúng tôi nhiều lần phàn nàn nhưng anh vẫn giữ nguyên ý kiến của mình và dọn ra khỏi nhà để khỏi bị phàn nàn nữa. Đã là ngày thứ 8 tôi ăn mặt và giả dạng làm anh mình nhưng không bị một ai phát hiện, kể cả ba mẹ của chúng tôi hay bạn gái của anh (và giờ là bạn gái của tôi). Tôi đã vứt xác anh ở sâu trong khu vườn sau nhà của chúng tôi. Ở đó, anh có thể mãi mãi nhìn thấy tôi, ba mẹ và bạn gái của chúng tôi mãi mãi hạnh phúc về sau.