Bài đăng

Gửi con cháu của ta

Hình ảnh
  Có lẽ vài chục năm nữa, ta sẽ kể cho con cháu ta câu chuyện về một kỳ holiday long nhất cuộc đời ta bằng cái thứ ngôn ngữ half English nửa tiếng Việt này. Cháu của ta khi ấy chắc sẽ chỉ communicate với nhau bằng English thôi chứ chẳng còn speak tiếng Việt nữa. Ta đã có kỳ Tet Holiday dài đến 50 days. Tất cả nước ta, cả bạn láng giềng China đã chật vật chống lại con virus mang tên Covid-19. Và, ta nghỉ học, younger brother ta nghỉ học, parents ta nghỉ làm, friends ta hoãn đi du lịch. Và ta, ta đã gần như quên cách cầm bút mất rồi. Ta chưa bao giờ want to go to shool đến là như thế. Ta thèm cảm giác mài ass trên ghế nhà trường, sleep dài thây trên mặt bàn để professor của ta gọi ta dậy. Ta thèm cảm giác chém wind với lũ Friends lầy lội chật chội. Chao ôi, ta thèm được đi học, thèm đến school như kẻ bộ hành trên desert thèm water. Và ta, ta đã không meet người yêu của ta lâu lắm rồi. Gửi các con cháu ta, please tránh xa con Corona bằng mọi cách, đừng vì bất cứ điều gì mà giấu dịch. ...

Gã cô đơn và gã căm thù những kẻ hạnh phúc

Hình ảnh
  Năm một tuổi, gã bị bỏ rơi trước cổng một cô nhi viện. Gã sống những tháng ngày đơn côi trong tiếng cười đùa của bọn trẻ cùng trang lứa. Năm sáu tuổi, gã được một gia đình nhận nuôi, nhưng không lâu sau đó, họ qua đời vì tai nạn giao thông sau những tiếng cười không ngớt của một đêm giáng sinh hạnh phúc. Năm mười lăm tuổi, gã thích một cô bạn cùng lớp, gã lấy hết can đảm để bày tỏ nỗi lòng, và nhận lại một cái nhìn cười cợt, bọn họ tuyệt nhiên biến gã thành một trò đùa. Năm ba mươi tuổi, gã thất nghiệp sau một đợt cắt giảm nhân sự, trong cái cảnh nợ nần chồng chất, trong cuộc sống thiếu thốn bộn bề. gã căm ghét những ai hạnh phúc, gã căm ghét cả những tiếng cười. Sống trong một ngôi nhà bán hầm trên một cái đại lộ đông nghịt, gã chán ghét khi phải hằng ngày thấy cảnh bọn họ tay trong tay, căm thù cái cảnh bọn họ cười nói. Ôi, gã chán nản khung cảnh mùa xuân này đến nhường nào! Dưới ánh đèn mờ hiu hắt, gã đã gằn lên cuốn nhật kí nhuộm đầy những vệt máu khô rằng "ngày hôm nay bất ...

Việc làm nhân đạo

Hình ảnh
  Một giảng viên của tôi đã từng nói rằng tỏ tình là một trong những việc nhân đạo nhất. Nó thể hiện nhu cầu được bày tỏ nỗi lòng và yêu thương của người tỏ tình, đồng thời cũng cho người được tỏ tình biết mình được yêu thương và xứng đáng được yêu thương. Giảng viên ấy nói, các em không biết lời tỏ tình của mình nhiệm màu đến thế nào khi có ai mà không thích được yêu thương. Và rất có thể trong một khoảng đời đau đớn và tăm tối nào đó, lời tỏ tình của các em sẽ hóa thành ngọn hải đăng soi đường trong đêm giông bão. Hoặc nó sẽ thành một cành cây chìa ra giữa vực thẳm, để người ta bấu víu vào và leo lên. Vậy nên, khi em thích một ai đó và họ vẫn chưa có người kề cạnh, xin em đừng vì ngại ngần mà không trao cho họ một lời tỏ bày chân thành và dễ thương. Đừng tước đoạt của mình quyền được nói và cũng đừng tước đoạt của người ấy quyền được lắng nghe lời yêu thương. Bài viết trước đó:  Em không muốn làm bạn với người yêu cũ

Em không muốn làm bạn với người yêu cũ

Hình ảnh
  “Em không muốn làm bạn với người yêu cũ” Cô ấy nói với tôi như vậy, nhiều lần. Ngoài kia, nhiều người cũng như vậy. Ừ thì, cũng dễ hiểu, bởi giọt nước tràn ly thì làm sao vớt lại được. Trang giấy viết nhiều rồi cũng sẽ đầy, lòng người trầy xước, làm sao chữa lành. Người ta, yêu nhau mấy lẽ, chia tay rồi lại về bên nhau. Đời người vô thường, yêu thương cũng vậy. Ai biết trước được tương lai mai sau. Vài năm trước, chúng ta từ những con người xa lạ trở thành người thương. Để rồi, sáng mai thức đậy, yêu kia đã tàn. Người thương về lại người dưng, yêu thương chỉ còn là ký ức trong những ngày đã cũ. Nhưng gặp được nhau đã khó, mất bao đau khổ để quen, chỉ vì chữ thương mà quên hết tất cả thì thật nuối tiếc làm sao.Nên thi thoảng, gặp nhau đôi lần, chào nhau vài câu. - “Đã lâu không gặp” Bài viết trước đó: Em đã chết

Em đã chết

Hình ảnh
  Tôi đứng đó. Nhìn những đứa trẻ còn đang mặc trên người bộ đồng phục trắng tinh khôi dồn em vào góc khuất. Những trận đòn roi hằn trên da thịt em những sắc màu xanh tím. Những lời nghiệt oan được thốt ra từ những khuôn miệng xinh xinh cứa nát trái tim em và khiến linh hồn em đau như vỡ vụn. Lũ trẻ tàn nhẫn đạp lên người em như thể đạp lên một túi rác, một vật chết hay một tội nhân cần phải được trừng phạt. Mà hình như chúng coi em là một tội nhân thật. Nhưng chúng đã quên mất điều này, rằng nếu em là một tội nhân, thì chúng cũng đâu là quan tòa để phán xét? Em mím chặt miệng mình, nén tiếng kêu vì đau đớn lại. Vì em biết càng kêu thì lũ học sinh càng phấn khích, càng nài nỉ chúng sẽ càng hả hê. Nên em im lặng. Im lặng để chúng chóng chán và chóng chán thì chúng sẽ dừng. Em nằm đó, hứng chịu những cú đấm đá, thầm cầu mong trận đòn roi này chóng qua đi. Thi thoảng, có một, hai học sinh đi lướt qua, ái ngại nhìn về góc khuất nơi em bị hành hạ. Nhưng rồi chúng lựa chọn lặng im, vì n...

Lão già điên

Hình ảnh
  Hình minh họa Xóm tôi có một ông già điên. Khi xưa hai cụ thân sinh ông ít học nên lấy tên con cá rô phi đặt cho ông, thành ra ông tên Rô. Ông là con thứ tư, người ta hay gọi ông là ông Tư Rô. Sau ông điên, người ta gọi chệch đi thành Tư Rồ. Nghe mẹ tôi kể, ông Tư Rồ từng có một đời vợ, một đứa con nhưng trong một lần đi làm về, ông né con chó lao ra đường mà đâm sầm vào cây cột điện rồi trở nên điên điên dại dại từ đó. Vợ ông sống với ông thêm mấy năm rồi cũng dứt ruột đoạn tình ôm con mà bỏ đi. Không có vợ con, ông lại càng điên nặng hơn. Ông Tư Rồ tuy "rồ" thật nhưng chẳng làm hại ai bao giờ. Chỉ là chiều chiều, ông lại núp trong xó ló mỗi cái đầu ra xem có đứa con nít nào đi học về là lao ra kéo nó vào nhà, khi thì dúi vào tay nó cái bánh hết hạn, lúc lại là mớ lá khô, miệng thều thảo bảo: - "Sa ơi, ăn đi." Nghe nói, Sa là tên đứa con gái của ông và người vợ xưa kia... Bài viết trước đó:  Nước mắt phù thủy

Nước mắt phù thủy

Hình ảnh
  Trong tất cả mọi câu chuyện cổ tích, hạnh phúc cuối cùng đều thuộc về hoàng tử và công chúa. Không ai quan tâm nàng phù thủy đã thích hoàng tử như nào, cũng không ai biết công chúa và chàng kị sĩ của nàng đã từng có một đoạn tình trúc mã thanh mai. Không ai quan tâm. Cái họ quan tâm chỉ là cái kết, một cái kết Happy Ending mà họ cho là vẹn toàn. Như một giấc mộng màu hồng phù phiếm và giả tạo, để ủi an tâm hồn của họ giữa cuộc đời nghiệt ngã. Công chúa luôn là vai tốt, hoàng tử luôn là vai tốt và phù thủy luôn là vai xấu. Bất cứ câu chuyện nào cũng cần ít nhất một người diễn vai ác để tôn vinh cái đẹp "chân - thiện - mỹ". Còn trái tim phù thủy đỏ hay đen, nước mắt nàng có rơi hay không thì chẳng đáng được nhắc đến. Bởi, sau cùng, nàng chỉ là một nhân vật xuất hiện chỉ để làm nền mà thôi... Bài viết trước đó:  Yêu như chó mèo