Một chữ cỏn con, một chữ "tiền"

 



Mấy hôm nay làng trên xóm dưới cứ xôn xao vụ nhà Nó.


Mấy năm trước, Nó được đậu "vớt" vào một trường đại học thường thường. Nói là đậu "vớt" vì hồi xưa cha Nó đi bộ đội rồi bị thương ở chân. Nó được cộng thêm điểm con nhà thương binh liệt sĩ và điểm vùng mới vừa đủ điểm đậu.


Nó học ngành gì không ai nhớ. Chỉ nhớ sau đó nó lên thành phố, ham la cà trong các quán net nên bị nhà trường đuổi học rồi từ đó về quê ăn bám hai ông bà.


Thế mà chẳng hiểu một thằng chưa tốt nghiệp đã bị đuổi như nó lấy đâu ra tấm bằng dược sĩ rồi đi vào các bệnh viện lớn lừa hết người này đến người kia. Nó chuyên canh mấy người bị bệnh nặng mà bác sĩ lắc đầu, xong nhân lúc nước sôi lửa bỏng mà đem tấm bằng giả kia ra rồi ngoác mồm nói rằng nó bán "thần dược" chữa được bách bệnh. Ung thư thời kì cuối cũng được. HIV cũng thế.


Thậm chí, nó còn chuyên nghiệp đến độ ai đem sổ hộ nghèo ra nó sẽ bớt 50% tiền thuốc vì "nhà nước hỗ trợ". Mà nó nào có bản lĩnh chế ra thứ thần dược nào, nó lấy lá rau muống phơi cho hơi héo rồi bốc ít bùn nặn thành viên "thần dược". Thần dược bán đắt hơn cả tôm tươi và vàng, đắt hơn cả thùng mì gói, khẩu trang và nước sát khuẩn thời dịch bệnh.


Có tiền, nó lấy tiền chơi gái, chơi "đá", chơi đủ thứ chứ nhất quyết không cho hai ông bà già nhà nó một đồng nào. Có tiền, nó cũng thèm về nhà. Khổ nỗi, cha mẹ nó, hai ông bà chồng thì cuốc đất trồng rau, vợ làm giáo viên tiểu học, cả đời thanh bạch không dám lừa lọc ai dù là ngày Cá tháng Tư tự nhiên bị một đám người xúm vào đòi trả tiền, trả mạng.


Ai biết gì đâu?


Đến khi người ta kéo nhau đến thiếu điều muốn vỡ cổng nhà, hai ông bà mới biết tin thằng con thất học của mình giả làm dược sĩ đi lừa lọc người ta.


Người ta đòi tiền, hai ông bà có mấy đồng tiền vất vả dành dụm lấy đưa hết nhưng chẳng đủ đâu vào đâu. Người ta đòi mạng, bác sĩ còn không cứu được thì làm sao hai ông bà cứu được?


Trong cơn uất ức, bà già cả đời làm giáo viên, dạy bao đứa trẻ con nhà người nhưng không dạy nổi con mình thắt cổ chết queo. Hôm sau, ông già thấy vợ tự tử cũng mở lọ thuốc chuột uống rồi lăn đùng ra chết. Khi chết, miệng sùi bọt mép, hai mắt mở thao láo như không thể nào nhắm mắt vì thằng con nghịch tử.


Ông già đi, chỉ để lại lá thư, viết rằng con nợ cha mẹ trả. Nay nhà không còn gì chỉ có thể lấy mạng ra mà đền. Lá thư vừa nhăn nheo vừa nhòe chữ, chắc lúc viết ông đã giằng xé lắm, viết một chữ rơi một giọt nước mắt vì thằng con giời đánh cũng không nuôi nổi cơn giận.


Cha mẹ mất, tưởng đâu Nósẽ về lo ma chay. Ai ngờ nó nghe tin người ta xúm đến nhà đòi nợ là trốn biệt tích như con chuột chạy trong cống sâu, không ai tìm được tung tích.


Xác hai ông bà già để đến cứng còng, đến bốc mùi cũng không đợi được thằng con về chôn cất. Xóm làng tuy nghèo tiền nhưng không nghèo tình. Người ta thương hai ông bà khi còn sống cũng hay giúp người nên gom góp ít tiền, mua hai cỗ quan tài rồi chôn cất.


Hai ngôi mộ nằm cạnh nhau. Lâu ngày cỏ mọc đầy không người dọn, cũng không ai thắp cho nén nhang, mua cho bó hoa. Vì thằng con duy nhất còn mải mê trống chui trốn nhủi. Dám con chuột chũi cũng không dám nhận mình đào hang trốn giỏi bằng Nó.


Tiền sinh mệnh, tiền máu xương, bao nhiêu mới đủ để đền?

Một hai lừa lọc, nghiệt oan đầy mình.


Than ôi,

Một chữ cỏn con, một chữ tiền.

Đồng tiền xương máu ăn chi tanh mồm!
Bài viết trước đó: Sự thật sau điếu thuốc

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Từng thương một người đến nao lòng!

Tại sao tôi thích màu đen

TÔI ĐÃ VƯỢT QUA TRẦM CẢM NHƯ THẾ NÀO?