Sự thật sau điếu thuốc

 


Ba, bốn đứa học sinh tụ tập trong nhà vệ sinh hút thuốc bị thầy giám thị bắt được, mời lên văn phòng uống trà. Thầy giám thị nổi danh khó tính cả trường đều biết, mặc kệ tụi nhỏ năn nỉ ỉ ôi, thầy vẫn gọi điện cho phụ huynh của từng đứa.

Trái ngược với sự sợ sệt của đám bạn, Nó bình tĩnh hơn nhiều. Nó nhìn thầy giám thị bấm số, gọi cho mẹ mình, ánh mắt thoáng hiện vẻ chờ mong. Đầu dây bên kia chậm chạp bắt máy, giọng người phụ nữ vang lên. Nó nghe loáng thoáng mẹ mình trả lời rằng bà đang bận, không có thời gian dạy lại Nó, kính nhờ thầy coi sóc giùm. Nói xong, mẹ Nó cũng chẳng đợi thầy giám thị trả lời, vội vã cúp máy.

Đôi mắt Nó bỗng trở nên ươn ướt, thầy giám thị nghĩ em đã biết sợ, nên cũng không la mắng thêm nữa mà tận tình khuyên bảo rồi cho các em về lớp.

Ba mẹ Nó ly hôn nay đã tám năm. Ba em xuất ngoại, tám năm nay chưa từng trở về, mẹ em đi bước nữa, giờ cũng đã có gia đình riêng. Từ nhỏ Nó đã sống với ông bà ngoại. Nhưng ông bà đều già cả rồi, không quản nổi em.

Mẹ Nó hiếm khi về thăm Nó, có về thăm thì cũng vội vội vàng rồi đi ngay. Nhiều khi Nó chỉ ước được mẹ dành một ngày để ở cùng Nó nhưng không được. Vì mẹ còn bận lo cho chồng và hai đứa em cùng mẹ khác cha khác của Nó.

Hồi mười mấy tuổi, đôi khi người ta nổi loạn chỉ vì trông chờ một ánh mắt quan tâm, một vài lời la mắng, ấy mà không được. Vì không được nên mới nổi loạn. Càng nổi loạn càng đau xót nhận ra, mình chỉ có mình, không ai thương xót. Vì không thương xót, nên không quan tâm. Vì không thương xót, nên lười cả mắng la.


Bài viết trước đó: Một triệu năm

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Từng thương một người đến nao lòng!

Tại sao tôi thích màu đen

TÔI ĐÃ VƯỢT QUA TRẦM CẢM NHƯ THẾ NÀO?