Thật sự chúng ta đều sợ cô đơn

 


Chúng ta sợ những đêm dài không có ai bên cạnh, sợ phải một mình đi đến bệnh viện lúc ốm đau, sợ phải một mình ăn cơm, một mình mua sắm, sợ khi đột nhiên muốn trò chuyện lại không tài nào tìm thấy một người sẵn sàng để lắng nghe.


Chúng ta đều sợ hãi cô đơn, sợ một ngày nào đó tỉnh giấc bỗng thấy mình trở thành một phiên bản của 52 Hz. Chúng ta sợ hãi cảm giác thét gào trong vô vọng, nhưng chẳng được bất kì ai lắng nghe.


Chúng ta sợ cảm giác khi tỉnh dậy vào một buổi chiều, không có ai ở cạnh và cũng không có ai gọi dậy ăn cơm. Chúng ta sợ những ngày lễ lớn, khi chỉ cần đặt chân ra đường là thấy tấp nập người qua lại. Dường như ai cũng đang rất bận rộn và hạnh phúc, chỉ có chúng ta là không. Sự thật là chúng ta đều sợ hãi cô đơn. Vậy nên khi nhận ra có người đang chìa tay với mình, chúng ta không ngần ngại nắm lấy. Hệt như kẻ lạc đường trong sa mạc đã lâu, tình cờ nhìn thấy phía trước là ốc đảo liền ngay lập tức lao tới mà không suy xét xem liệu đó có phải là thật hay chỉ là một ảo cảnh cho chính chúng ta tạo ra.


Chúng ta đều sợ hãi cô đơn, trông chờ sự cứu rỗi. Chúng ta như kẻ mù khát khao tột cùng ánh sáng, như đêm tối khát khao một ngọn đèn. Chúng ta lao vào nguồn sáng trước mặt, mặc kệ cho nguồn sáng ấy là ngọn đèn hay ánh lửa để rồi bị sức nóng của lửa thiêu đốt. Chúng ta bỗng nhận ra mình chẳng khác gì những con thiêu thân. Khát khao ánh sáng để rồi vùi thây cùng mớ tro tàn. Chúng ta đều sợ hãi cô đơn, trông chờ sự cứu rỗi mà lầm tưởng rằng cô đơn là khi không có ai ở bên cạnh.
Bài viết trước đó: Gửi con cháu của ta

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Từng thương một người đến nao lòng!

Tại sao tôi thích màu đen

TÔI ĐÃ VƯỢT QUA TRẦM CẢM NHƯ THẾ NÀO?