Tự Sự

 


Nó lại lèm bèm rồi. Nó cũng chỉ là một phần vụn nhỏ của vỏ trái đất này thôi. Dẫu nó có buồn, có vui, có thẫn thờ, có chênh vênh, có cô quạnh, có gì đi chăng nữa thì cũng chỉ là vết xước nhỏ trong hàng ngàn, hàng vạn vết xước mênh mông ngoài kia thôi. Nó cứ sống như vậy, hè qua rồi đông tới. Nó bước qua, bước lại vài bước, cúi đầu rồi lại nhìn lên, thở ngắn rồi lại thở dài, ngồi xuống rồi lại đứng lên, đưa mắt nhìn xung quanh rồi lại nhắm tịt ngay sau đó. Ngày qua, tháng lại, mưa rơi, nắng đổ, lá úa, hoa tàn, đi qua vạn ngày sầu Nó có vài ngày vui, bước qua vạn ngày vui Nó có vài ngày sầu. Có lẽ nó đã chôn chặt mình trong cái mớ bòng bong này rồi. Nhìn đi, ngoái lại, có ai kề bên nó không nhỉ? Nó cũng chẳng biết nữa. Nó thật sự muốn đi tìm, đi tìm thứ làm cho nó có thể điên dại cháy hết mình, để không để lãng phí tuổi trẻ này. Và để cho ngày sau, khi nó già, nó ngồi lại, Nó hoài niệm, nó không thấy nó của bây giờ. À, thì ra phần vụn vỡ nhỏ của vỏ trái đất cũng đã từng góp chút sức mọn để thế giới đẹp đẽ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Từng thương một người đến nao lòng!

Tại sao tôi thích màu đen

TÔI ĐÃ VƯỢT QUA TRẦM CẢM NHƯ THẾ NÀO?