Đêm qua không về

 


Đêm qua không về, mà mình lại mò mẫm ra biển - cái thế giới yên tĩnh về đêm mà mình có cái sở thích ẩn mình và quan sát nó với một sự vui thích nhất định.
Và, chẳng thể ngủ nổi. Chắc có lẽ tại mớ suy nghĩ đang chảy điên cuồng trong đầu và cảm xúc chồng chéo khiến cho mình không thể ngừng nghe nhạc và dừng những thứ đang cuộn trào trong tâm trí nhỏ bé.
Đến giờ, mọi thứ thật trống rỗng và vô ích...
Có lẽ, mình đã nhầm về loài người, mình đã dành một chút tin tưởng còn sót lại cho loài người, dù biết sẽ chẳng đến đâu, nhưng mình vẫn hy vọng...
Ừ, nhưng mà...?
Tin tưởng à? Chắc mình sẽ cần một giấc ngủ hơn là thứ viển vông đấy. Nhỉ!?

Bài viết trước đó: Tự sự

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Từng thương một người đến nao lòng!

Tại sao tôi thích màu đen

TÔI ĐÃ VƯỢT QUA TRẦM CẢM NHƯ THẾ NÀO?