Forgot Password?
Tìm niềm vui nhỏ giữa lòng thành phố to, tìm an yên giữa tháng ngày lộn xộn...
Không biết đặt tên cho cảm xúc lúc này là gì nữa, cũng chẳng biết diễn tả nó ra làm sao cho đúng với những ố hoen đang hiện hữu trước mắt. Chỉ biết là nó tệ hơn một chữ tệ của ngày hôm qua...
Muộn phiền không??? Có chứ, nhưng chỉ là đôi chút, vì ngày mai còn phải đương đầu đối mặt với cuộc đời, bởi ai sống thay phần mình đâu?!
Mệt nhoài không??? Đương nhiên là có, chỉ là không thể giãy giụa như một đứa trẻ đang vòi vĩnh đòi quà hay là khóc oà lên như bị giật mất cây kẹo. Khổ vậy đấy, ai nói hiểu chuyện là sướng đâu, ai nói trưởng thành thì sẽ được an nhiên. Rõ hơn bao giờ hết vẫn là càng lớn, càng đi qua nhiều biến cố thì con người ta càng trầm mặc..
Vì sau những lần phô bày cảm xúc của chính cho người khác thấy nhưng có mấy ai là bận tâm??? Cũng chẳng có lấy một ai ngồi lại hỏi rằng bản thân mình liệu đang có ổn. Chỉ có đó những câu nói bâng quơ cho qua chuyện, hết tháng năm dài.
Thế nên, nghĩ lại đành thôi, thầm hiểu mình chưa đủ may mắn để gặp được người cần gặp mà trút bầu tâm sự, cứ thế ấp ôm nỗi buồn tự biến mình thành kẻ cô độc, không hơn...
Thành phố hôm nay có gì...
Ngoài kẻ cô độc luân phiên
Muộn phiền chất đầy ngăn tim trái
Như muốn ngã nhoài giữa cuộc đời tựa hư vô!!!
Haha
Bài viết trước đó: Ngày xưa
Nhận xét
Đăng nhận xét