Ngày xưa
Này xưa, kể một câu chuyện dễ dàng với những người đang tập lớn. Chúng ta đi xung quanh thế giới rộng dài, từng khoảnh khắc là một kho báu không hơn kém, khi nhìn vào thấy trong đó một mảnh ghép lai.
Ngày xưa, làm theo mong muốn riêng là điều dễ dàng với những người bạn trẻ không bị ràng buộc bởi trách nhiệm. Chúng tôi chỉ cần quan tâm đến niềm vui riêng, những chuyện cơ bản muốn theo đuổi, một mình một đường.
Ngày xưa, hạnh phúc là đích đến mà mình dễ dàng uốn nắn được trong tầm tay. Tài chính không phải lo thường trực, công việc chỉ là hồ sơ mơ ước mà người lớn nhắc chúng ta sau khi ra trường, sổ sách vẫn là Các thuộc tính đẳng thức hằng số, không có gì đáng lo.
Ngày xưa mình không quen với tạm biệt, chỉ biết đến xin chào.
Ngày xưa mình không quen với hối hận, chỉ biết đến hạnh phúc đang đợi ở chân trời.
Ngày xưa mình không quen với việc buông lơi, chỉ biết nếu cố gắng một chút nữa thôi, những ngày nắng và dần dần mất đi.
Một đời mong muốn dần dần tan đi theo thời gian.
Ngày hôm nay, mình tìm kiếm những câu chuyện trong tâm khảm. Sợ rằng khi nói ra sẽ không nhận được sự đồng cảm mong muốn, mà chỉ trích trực tiếp, là những câu nói trống rỗng, vô hồn. Mọi người đều muốn mình phải làm theo lời họ.
Ngày này, gia đình trở thành người cần mình nâng đỡ, người thân thương tuy có sẵn để mình làm đôi cánh bay cao, vậy mà khi nhìn lại thấy đất ở kia chật hẹp, bản thân không thể yên lòng để yên.
Ngày nay, hạnh phúc vẫn là đích nhưng đôi khi, bản thân bật cười mỗi khi có người đặt câu hỏi liên quan. Hạnh phúc là một buổi chiều không có ai gọi điện hỏi thăm công việc, vui vẻ ăn buổi cơm chiều...
Ngày nay mình không quen với những lời chào, chỉ còn lại xã giao.
Ngày nay mình cũng dần dần với hối hận, chỉ còn cách thúc đẩy bản thân đi tiếp.
Trái tim tan vỡ cũng lành, chân cũng mệt mỏi.
Đôi khi truy cập níu buồn, mình đắp chăn ngủ.
Bài viết trước đó: Lộn xộn
Nhận xét
Đăng nhận xét