Cơn mưa cuối hạ

Anh tìm những bài nhạc trong đêm, dáng vẻ của chúng khác nhiều so với lần cuối cùng 2 đứa cùng nghe. Khác nhiều như khi anh đọc lại cuốn sách năm nào có chuyện kể về những người yêu nhau, nay là quá khứ.

Có một loại cảm giác an tĩnh hơn là yêu.

Anh vẫn nghĩ mọi người sẽ đi một vòng tròn, sau thích là yêu, sau yêu là thương, sau thương là một vòng tròn trở về cái đích đầu tiên, bắt đầu thích một người nào đó mới.

Có lẽ mọi chuyện không đơn giản như thế.

Có lẽ mọi chuyện không đơn giản như việc em muốn yêu một ai, thì người đó sẽ ở lại và nắm tay đến sau cùng cuộc đời nhỏ. Không đơn giản như mình đi một vòng luân hồi thấy tất cả phân tách ra từng giai đoạn, biết đâu là lúc sự yêu thích bắt đầu, biết đâu là niềm thương, biết đâu là đổ vỡ.

Chúng mình chỉ nghĩ là đã hết yêu, một buổi chiều muộn sau hiên nhà thấy mưa rơi qua kẽ lá, nắm tay gầy không cất được hết từng ấy giọt nước vào lòng, ủ ấm chúng, làm bốc hơi những điều cuối cùng của mùa hạ.

Những điều cuối cùng của mùa hạ đã tan vỡ dưới đất, mà không kịp bốc hơi.

Không kịp lên trời cao và thành đám mây xốp mềm trôi qua mình trong một buổi chiều ngủ gục lần nào nữa, cũng không ngang qua chuyến bay của cuộc đời ai và nhắn họ rằng hãy giữ an toàn bằng cách đốt cháy tất cả những lời yêu đã viết lên giấy, cho mùa đông không người quen nào tìm về nơi đây.

Cho mùa đông không người nào nắm tay em trong phòng nhỏ có sách, có thứ đồ uống nóng và ngọt thơm, có người quen và có hơi ấm làm em thân thuộc.

Vì cả hai chỉ còn lại cách xa, mình đã sớm quen với thực tại rằng người kia không còn ở phía này, chỉ có thể viết những lời hứa lên tay, cất trong túi khi đi dưới mưa để chúng không trôi mất.

Mai sau, chúng tan thành đớn đau trong lòng, chúng đưa ta qua một vòng tròn luân hồi nhiều hơn là thích, yêu và thương.

Chúng đưa anh đến một cảm giác sẽ nhớ tất cả điều đi qua đời trong một chốc lát, nhưng không buồn, chỉ đơn giản là thấy xào xạc tiếng gió thổi qua rễ cây, mình bước giữa khu vườn không người, thổi vào tay cho vơi nhàm chán.

Rồi bước thật nhanh qua một nhành lá, tán cao làm nắng xuyên qua nhiều, ngủ quên ở đó tới chiều muộn, tìm một bài nhạc thân thuộc và nghe cho đến khi bình minh lên, nhìn dáng dấp của chúng tan biến trong sương mờ.

Đọng lại là hơi thở, đọng lại là tan vỡ,

Đọng lại là niềm nhớ trôi loãng theo đêm.


Bài viết trước đó: Ngày mai, chúng ta rồi sẽ ổn!!


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Từng thương một người đến nao lòng!

Tại sao tôi thích màu đen

TÔI ĐÃ VƯỢT QUA TRẦM CẢM NHƯ THẾ NÀO?