Ngày mai, chúng ta rồi sẽ ổn!!

Chiếc điện thoại le lói một chút ánh sáng trong căn phòng ngập tràn bóng tối. Những dòng tin nhắn cũ kĩ, nhạt nhoà nhưng vẫn còn được lưu giữ trong những ứng dụng chat một khoảng riêng tư thầm kín. 

Tôi lướt điện thoại trong vô thức, cứ thế đọc lại những dòng tin nhắn ngày ấy và ngồi cười ngẩn ngơ. Chẳng biết bản thân mình đang làm gì nữa, cũng chẳng biết bản thân đang cố tìm kiếm điều gì...

Niềm hy vọng mong manh nơi em hay là sự mất mát đau thương nơi anh??

Mọi thứ mơ hồ như một giấc chiêm bao vậy, ấy thế mà sự nhói buốt nơi lồng ngực vẫn hiện lên rõ một một. Và rồi tôi chợt nhận ra, sự đau đáu đó chẳng phải đến từ giấc mơ, mà nó đang tồn tại ngay trước mắt, ngay giữa thực tại mà bản thân tôi từ lâu đã chẳng dám nhìn nhận.

Có lẽ tôi còn yêu, tôi nghĩ là vậy...

Nhưng rồi tôi cũng chẳng thể phủ nhận được sự quằn quại của nỗi đau vẫn còn đang trượt dài theo thời gian. Cái nỗi đau dai dẳng đó được bắt đầu ở hai từ rời xa, nhưng tôi lại chẳng thể biết được điểm kết thúc của nó là khi nào. 

Sau cùng chỉ biết âm thầm đón nhận lấy tất cả như một món quà mà ông trời đã ban tặng, đón nhận lấy như cái cách mà tôi đã chạm tới tình yêu của em từ ngày đầu tiên gặp mặt, đau lòng. 

Tôi biết, đâu đó sẽ có người gọi tôi là một gã điên khi cứ mãi ôm khư khư cái quá khứ đau lòng ấy để rồi nhận lại tổn thương về mình. Nhưng có lẽ họ chẳng thể hiểu được cái cảm giác của người trong cuộc ra sao và như thế nào. 

Tôi không xem quá khứ là một nỗi hận thù, cũng chẳng xem người cũ là một điều gì đó quá tồi tệ. 

Tôi chỉ âm thầm đặt tên cho mối quan hệ ấy bằng hai từ “Đã Từng". Âm thầm gọi những điều đã cũ là một hoài niệm khó quên.

Mặc dù có đôi lúc bản thân khờ dại đem hết sự ấm áp vốn có của chính mình chỉ để sưởi ấm cho một dĩ vãng từ lâu đã không còn. Ấy vậy mà, tôi vẫn can tâm, chấp nhận ngu muội thêm một lần nữa cho một tình yêu đã chết cạn tự bao giờ.

Bởi vì sao bạn biết không??

Vì nó rất đẹp...

Có những thứ trên đời cơ bản không phải cứ muốn giữ là giữ được, muốn quên là quên ngay được, cũng giống như một người mà bản thân chỉ có thể giữ trọn vẹn họ ở một vị trí nhất định nào đó trong tim, chứ chẳng thể là cả cuộc đời.

Và tôi đã không giữ được cho mình một bàn tay muốn nắm, nên đành chấp nhận giữ lại một chút gì đó mà bản thân đã chẳng đủ can đảm để buông lơi.

Lắm lúc tôi tự hỏi chính mình rằng : “ Nếu như tôi đủ can đảm để buông bỏ một điều gì đó, thì có chắc cuộc đời sẽ mang lại cho tôi một điều gì khác tốt đẹp hơn?? "

Tôi sợ, sợ nỗi đau sẽ lại ập tới, sợ con tim sẽ lại vụn vỡ mặc dù nó đã chẳng còn vẹn nguyên... Và tôi sợ đôi mắt nặng trĩu trên khuôn mặt hốc hác của tôi kia, rồi sẽ thêm một lần nữa phải nhắm nghiền lại, đỏ hoe. 

Tôi sợ nhiều lắm...

Nhưng mà thôi, cứ ngu muội như thế cũng được, bởi khi nỗi đau trong tâm khảm đủ lớn thì bản thân sẽ tự khắc học được cách buông cho chính mình, đêm đủ dài thì nỗi uất ức cũng sẽ theo đó mà ngưng trệ.

Chỉ mong sao khi ngày mai thức dậy mọi điều tồi tệ sẽ không còn cơ hội để lớn lên thêm nữa, nỗi nhớ về người cũng theo đó mà dần vơi.

Cánh cửa tiếp theo rồi bản thân sẽ lại mở ra và bước vào như một cái định luật tự nhiên vốn có mà cuộc đời này đã sắp đặt. 

Tuổi trẻ này, rồi cũng sẽ ổn mà thôi...


Bài viết trước đó: Có lẽ là lời cuối

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Từng thương một người đến nao lòng!

Tại sao tôi thích màu đen

TÔI ĐÃ VƯỢT QUA TRẦM CẢM NHƯ THẾ NÀO?