Bài đăng

Tôi thích biển

Hình ảnh
  Tôi thích đứng một mình ở biển, mở một bài hát rồi đứng ngắm xa xa. Tôi thích ra biển và sáng sớm và chiều tối, mà có lẽ là chiều tối hơn. Lúc đó có hoàng hôn. Tuyệt đẹp. Ánh chiều tà rọi qua mắt tôi, có lúc mặt trời bị che bởi những áng mây. Nhưng vẫn hé ra những tia sáng. Hoàng hôn với biển. Đó là một thời gian đẹp nhất tôi từng thấy và cũng là lúc để kết thúc một ngày dài.Tôi đứng ở bờ biển để ngắm nhìn những hạt nắng cuối ngày. Lịm tàn rồi biến mất. Màu trời cũng chuyển theo từng phút giây, đỏ chói, hồng, màu cam, xám pha trộn. Mọi thứ ngày càng ảm đạm hơn. Lặng im bên bờ biển, tôi nghe thấy tiếng sóng biển rì rào vỗ nhẹ ở xa xa. Tiếng gió ríu ríu bên tai, tiếng gọi nhau của những người mò cua ở ngoài xa đi về khẽ len vào tiếng gió. Có lẽ họ cũng đã mệt sau một ngày dài. Lặng lẽ tôi cũng tạm biệt biển và đi vào. Những lúc trước, tôi có hay ngồi trên những mỏm đá gần biển, ngắm mọi thứ xung quanh thay đổi. Tôi khẽ cất tiếng hát, và kèm với đó là những giọt nước mắt tự rơi xu...

Ừ thì tao thích mi đấy!

Hình ảnh
  "Ừ thì tao thích mi đấy!" Tớ nhớ cậu đã nói như thế, thật sự lúc đó tớ rất vui và chẳng biết phải làm thế nào để thể hiện ra hết được, cùng cậu đi hết con đường dài vẫn ngỡ là ngắn. Đưa cậu về đến nơi, tớ làm hết đống bài tập mà tớ từng chán nản khi đụng đến, tớ vẫn cười khi va chân vào cạnh bàn, đúng thật là khi con người ta vui, cảnh vật đều vui theo. Những thông báo tin nhắn ngày một nhiều hơn, và hầu như là liên tục. Tớ nói chuyện với cậu cả ngày mà chẳng biết chán, thật sự tớ rất vui và không biết mệt mỏi,cho đến khi, tớ nhận ra, tất cả tin nhắn đều là do tớ chủ động gửi, hình ảnh của cậu, tớ đều like thậm chí còn thả cảm xúc, đâu đâu cũng có bình luận của tớ, nhưng một chiếc ảnh tớ vừa đăng, cậu chẳng buồn like. Story của cậu tớ đều là người xem đầu tiên, tớ nghĩ như thế, vì mỗi lần vào xem đều thấy cậu đã đăng vài giây trước. Nhưng đã gần hết một ngày, story của tớ vẫn chưa thấy tên cậu. Tớ chợt nghĩ liệu cậu có thực sự thích tớ, rồi tớ lấy hết can đảm mà nhắn cho cậ...

Với cậu là khác

Hình ảnh
  Bằng cách nào đó, tớ trốn chạy khỏi những bộn bề cuộc sống, khỏi những lo âu, suy tính để theo đuổi thứ ánh sáng cuối ngày. Và rồi tớ gặp cậu, vào một ngày đặc biệt đối với tớ, ngày mà tớ bắt đầu 1 hành trình mang tên tình nguyện. Với nụ cười vô ưu và thánh thiện, đôi mắt hờ hững với mọi thứ xung quanh, như thể trên đời này chẳng có ai, hay cái gì khiến cậu hứng thú, bận lòng. Cậu tạo cho mình một vỏ bọc khá hoàn hảo, với nụ cười mỉm luôn hiện hữu trên môi, đôi mắt có chút gì đó ưu tư. Đó là tất cả những gì tớ cảm nhận được ở lần đầu gặp gỡ. Phải, chỉ vỏn vẹn ngày hôm đó. Một mục đích, chung hoài bão, dăm ba câu chuyện thế là thành một buổi hẹn- buổi đầu gặp gỡ. Và rồi tớ nghe nhiều hơn những lời cậu nói. Dăm ba câu kể về mối tình trước của cậu. Thì ra cậu đã từng yêu thương chân thành như thế, nhưng sao điều cậu nhận lại chỉ là thương tổn nơi trái tim ? Thì ra cậu cũng từng tin vào những lời hẹn ước, nhưng khi chia xa lời hứa cũng hoá tro tàn hoà vào hư không như chưa t...

Ngũ Ngôn #1

Hình ảnh
                                                                   Hình như bạn đang khóc.                                                                  Hay có thấy lòng buồn?                                                                  Và nếu như mệt nhọc,                                     ...

Nội ơi! Hôm nay nhà mình có đợi cơm con không?

Hình ảnh
  Nội ơi hôm nay ở đây trời trở giông to quá… Con về phòng với bộ đồ đã ướt. Con bỗng nhớ cái cây chuối đổ rạp sau nhà mình cái ngày mưa bão, con bỗng nhớ con kiki cứ thích cuộn tròn trong chân con mỗi khi mưa lớn, con còn nhớ cả nồi cháo nóng hôi hổi của nội mà con ăn vô lo vô nghĩ trước màn mưa trắng xóa sân nhà. Cái phòng tĩnh lặng và lạnh tanh chẳng có âm thanh nhà mình, chẳng có tiếng sửa đồ hỏng hóc lách cách của nội, chẳng có tiếng tivi inh ỏi của đứa em, cũng chẳng còn tiếng xuýt xoa “ Sao ướt hết thế con” của nội nữa. Học đại học là khao khát cả cái thanh xuân cuồng nhiệt của con, là những mộng mơ những ngày còn cắp sách tới trường. Con để mặc cho những điều nhỏ bé, bình dị ở sau lưng, chỉ đi về hướng chẳng phải quê mình, hướng về miền đất chẳng phải màu quê hương. Điện thoại rung lên, con thấy nội gọi, nội hỏi con ổn không, vẫn khỏe chứ. Con cười xòe bảo “nội ơi ở đây thích lắm, ai cũng tốt với con nội ơi”. Con gập máy nhanh, bảo rằng con phải học đây, vì con sợ mình chẳn...

Bức thư gửi chính bản thân

Hình ảnh
  "Tao biết bây giờ mày đang rất mệt mỏi, việc học mơ hồ, tương lai mơ hồ, cuộc sống này cũng mơ hồ đối với mày, thậm chí sức khỏe của mày cũng chống lại mày. Có những ngày, mày chẳng làm gì ngoài ôm chặt tâm hồn mình, rồi vùi đầu vào mớ bòng bong tự mình tạo ra, tự huyễn hoặc mình bằng những cơn mơ không có thật... Tao biết, mày đang cô đơn. Nỗi cô đơn này, chỉ mình mày mới hiểu, người ngoài căn bản không hiểu mày đang muốn gì, cần gì ở họ... Tao biết chứ, mày đang khủng hoảng đúng không? Nhưng mày ạ, những thứ đó khiến tuổi 19 của mày trở nên nhạt nhòa, xám xịt và chán chường biết bao! Làm sao đây, mày phải sống thôi, chứ đừng tồn tại. Mày phải mạnh mẽ mà đối mặt thôi, mỗi ngày mài mặt mình vào màn hình máy tính, mỗi đêm mệt mỏi bài tập và vô vàn công việc cứ ập vào đầu. Mày vẫn phải tiếp tục. Đằng sau mày, bố mẹ, ông bà ngày một già đi. Em của mày ngày một trưởng thành, mày phải cho nó một tương lai tốt đẹp, phải không nào? Còn nữa, giấc mộng với người mày thương, đi đến nơi m...

Điều gì khiến con người chết đi?

Hình ảnh
  Nỗi buồn chăng? Đúng không? Đúng thể. Người ta chỉ nhớ đến tớ khi tớ vẫn còn khả năng đáp ứng cho họ. Như một món đồ chơi không còn giá trị thu hút chủ nhân rồi tớ sẽ bị vứt vào một góc xó tối tăm, lớp bụi bám đầy cơ thể tớ, tách biệt tớ với thế giới bên ngoài. Cảm giác lạnh lẽo, cô đơn bao trùm lấy tớ. Lạnh lẽo, cô đơn. Đáng sợ lắm. Tớ đã cố vẽ ra nổi buồn của mình nhưng chẳng nhận được gì ngoài những thán từ lạnh lùng ừ ừm với lại ồ à, sẽ thật tử tế nếu họ có thể dùng từ nào khác hơn cho thấy họ đã tập trung vào câu chuyện. Dẫu đó có là giả dối, vờ vịt thì cũng tốt chứ, vì tớ đã cố gắng thế kia mà. Tớ đã cố nắn trên môi một nụ cười vuông vắn nhất có thể nhưng nó không có tác dụng gì. Tớ đã lên dây cót cho nó và sẵn sàng hoạt động thì "bùm", mọi thứ trở lại xuất phát điểm. Tớ cứ nghe thấy tim mình vỡ ra thành những mảnh sắc lượm, xanh biếc mỗi khi màn đêm buông xuống. Nó kêu gào khẩn thiết đòi tớ cứu lấy hệt như chú cá đang giãy giụa trong lưỡi câu của một người đàn ông b...

Có rất nhiều điều để viết

Hình ảnh
  Có rất nhiều điều muốn viết, nhưng đến khi viết ra, lại cảm thấy mình chẳng có gì để viết cả. Trống rỗng như vô hồn. Mệt. Thật sự rất mệt mỏi. Lên những nơi cao như tầng thượng của một tòa nhà, nhìn những bóng đèn đường lấp ló dưới kia tự hỏi liệu có ai dưới kia giống như mình? Liệu có ai đó đang cần một người bên cạnh, im lặng và lắng nghe tất cả? Thế giới này càng lúc càng đáng sợ. Mình không thể thay đổi được thế giới. Mình chỉ muốn cuộn chặt một góc trong nhà và chẳng muốn giao tiếp với ai. Sợ họ quay lưng, sợ họ nói ra những câu đau lòng. Tổn thương rồi sẽ lại nhận lấy những tổn thương. Liệu ngoài kia có ai vĩnh viễn không rời xa, có ai luôn luôn tốt bụng với mình? Có đôi lúc, thấy cuộc sống này không đến nỗi tệ. Mở mắt ra, còn thở tự nhiên thấy may mắn. Bật dậy, vừa nghe nhạc vừa ăn sáng, đi dạo loanh quanh, ngắm nhìn đường phố. Mọi thứ thật sự làm mình cảm thấy yêu đời biết bao nhiêu. Vậy mà tối đến, không hiểu sao lại đầy chán chường và bực bội. Không muốn thừa nhận nhưng...

Tớ nhỏ bé

Hình ảnh
  Tớ sẽ sống thực tế hơn. Tớ sẽ không bận tâm đến nó nữa. Cảm xúc bây giờ chỉ là thứ nhạt nhẽo. Cảm xúc khiến tớ trở nên yếu đuối. Nếu được sinh ra lần nữa và được chọn thì tớ sẽ bảo với người tạo ra mình là: “hãy lấy hết cảm xúc của tôi đi.” Tớ mệt mỏi với Cảm Xúc lắm. Nó tồn tại vô định đâu đó trong cơ thể. Nếu như một vết thương nằm cố định trên da thịt thì cảm xúc là thứ không thể xác định được. Cảm xúc cứ tồn tại trong con người ta khiến ta vui, buồn, hạnh phúc, tuyệt vọng... Những trạng thái này đến riêng rẽ từng khoảng thời gian khác nhau nhưng cũng có lúc chúng đến cùng nhau. Nhiều khi ta cảm thấy đau khổ nhưng không xác định được chỗ đau. Cảm xúc cứ giày vò ta như thế mà không biết làm gì để dừng nó lại được. Cảm xúc tuyệt vời thật đấy vì nó khiến con người có cái gọi là nhân tính. Nhưng cũng thật tuyệt vọng khi mà cuộc đời một người toàn những chuỗi ngày nhạt nhẽo, không mục tiêu, là người không đặc biệt, không tài năng. Nhiều lần tới tự hỏi chuỗi ngày này bao giờ mới...

Mệt nhoài

Hình ảnh
  Mệt nhoài, mệt nhoài cả về thể xác lẫn tinh thần.. Chưa từng nghĩ một kẻ luôn quan niệm sống tích cực như mình lại có đôi khi đâm ra tiêu cực và mỏi mệt tột độ. Nhưng hy vọng sau cơn mỏi mệt sẽ lại là những ngày rực nắng, phải không?! Bài viết trước đó:  Một lời hồi đáp