Bài đăng

Chạnh lòng

Hình ảnh
  Có lần tôi ngồi cạnh nội hỏi nội về đôi chút chuyện xưa cũ. Bất chợt tôi nhớ về cái Tết Nguyên Đán tôi vội hỏi nội: - "Nội ơi tết về nội thấy răng nội, nội có sợ không khi mà cái ngày gần đất xa trời càng ngắn hơn mỗi khi tết về?" Nội cười giòn xoa đầu tôi và nói rằng: - "Ở cái tuổi ni rồi nội còn sợ chi nữa. Mỗi lần Tết về nội vui lắm. Cả nhà bây về cả, con cháu đều sum họp lại. Chớ cả năm bây đi bốn phương tám hướng kiếm tiền có ai ở nhà với nội mô." Chợt tôi thấy chạnh lòng! Đang ngồi ngơ ngẩn bên nội thì thằng em chạy vào tôi lại vội kêu nó và hỏi: "Ê út! cứ tết đến mi có thấy vui không?" Nó nhanh nhảu đáp: - "Có chớ, đến tết em được mua rành nhiều quần áo mới, được cả tiền mừng tuổi nữa, rồi được ăn kẹo thỏa thích. Em mong cho một năm có mười cái tết." Nghe thằng cu nói xong tôi lại ngồi nghĩ về mình, về cái cảm giác mỗi khi tết về với những người ở cái tuổi mới chập chững bước chân ra đời như tôi. Tôi cảm nhận thấy nhớ nhà mỗi khi tết về ...

Anh hùng bàn phím để làm gì? Hơn thua để làm gì? Nói tôi nhiều vậy bạn có hạnh phúc hơn không ?

Hình ảnh
  Mạng xã hội là một con dao hai lưỡi. Đằng sau những lợi ích là những mặt tối tăm, điển hình cho mặt tối tăm đó của nó là nó như một ngôi trường chuyên đào tạo những vị anh hùng bàn phím, cách nói khác, là những kẻ ưa bới móc sai lầm và chuyên chà đạp lên nỗi đau của người khác để kiếm tìm cảm giác ưu việt. "ANH HÙNG BÀN PHÍM ĐỂ LÀM GÌ?" Sự thật là chúng ta không được trả lương để trở thành một anh hùng bàn phím. Và cũng không ai vinh danh chúng ta khi chúng ta trở thành một anh hùng bàn phím. Thậm chí, một tấm bằng chứng nhận anh hùng bàn phím chuyên nghiệp cũng không có. Vậy thì, chúng ta trở thành anh hùng bàn phím để làm gì? Tôi không biết các bạn hiểu khái niệm anh hùng bàn phím là như thế nào, nhưng riêng tôi, thì tôi cho rằng anh hùng bàn phím là một cách gọi hoa mỹ dành cho những kẻ chuyên núp bóng đằng sau mạng xã hội và làm mọi cách trong đó có xúc phạm, chê bai người khác để kiếm tìm cảm giác sảng khoái. Đừng thấy hai chữ "anh hùng" mà ham, vì sự thật, n...

Tôi thích biển

Hình ảnh
  Tôi thích đứng một mình ở biển, mở một bài hát rồi đứng ngắm xa xa. Tôi thích ra biển và sáng sớm và chiều tối, mà có lẽ là chiều tối hơn. Lúc đó có hoàng hôn. Tuyệt đẹp. Ánh chiều tà rọi qua mắt tôi, có lúc mặt trời bị che bởi những áng mây. Nhưng vẫn hé ra những tia sáng. Hoàng hôn với biển. Đó là một thời gian đẹp nhất tôi từng thấy và cũng là lúc để kết thúc một ngày dài.Tôi đứng ở bờ biển để ngắm nhìn những hạt nắng cuối ngày. Lịm tàn rồi biến mất. Màu trời cũng chuyển theo từng phút giây, đỏ chói, hồng, màu cam, xám pha trộn. Mọi thứ ngày càng ảm đạm hơn. Lặng im bên bờ biển, tôi nghe thấy tiếng sóng biển rì rào vỗ nhẹ ở xa xa. Tiếng gió ríu ríu bên tai, tiếng gọi nhau của những người mò cua ở ngoài xa đi về khẽ len vào tiếng gió. Có lẽ họ cũng đã mệt sau một ngày dài. Lặng lẽ tôi cũng tạm biệt biển và đi vào. Những lúc trước, tôi có hay ngồi trên những mỏm đá gần biển, ngắm mọi thứ xung quanh thay đổi. Tôi khẽ cất tiếng hát, và kèm với đó là những giọt nước mắt tự rơi xu...

Ừ thì tao thích mi đấy!

Hình ảnh
  "Ừ thì tao thích mi đấy!" Tớ nhớ cậu đã nói như thế, thật sự lúc đó tớ rất vui và chẳng biết phải làm thế nào để thể hiện ra hết được, cùng cậu đi hết con đường dài vẫn ngỡ là ngắn. Đưa cậu về đến nơi, tớ làm hết đống bài tập mà tớ từng chán nản khi đụng đến, tớ vẫn cười khi va chân vào cạnh bàn, đúng thật là khi con người ta vui, cảnh vật đều vui theo. Những thông báo tin nhắn ngày một nhiều hơn, và hầu như là liên tục. Tớ nói chuyện với cậu cả ngày mà chẳng biết chán, thật sự tớ rất vui và không biết mệt mỏi,cho đến khi, tớ nhận ra, tất cả tin nhắn đều là do tớ chủ động gửi, hình ảnh của cậu, tớ đều like thậm chí còn thả cảm xúc, đâu đâu cũng có bình luận của tớ, nhưng một chiếc ảnh tớ vừa đăng, cậu chẳng buồn like. Story của cậu tớ đều là người xem đầu tiên, tớ nghĩ như thế, vì mỗi lần vào xem đều thấy cậu đã đăng vài giây trước. Nhưng đã gần hết một ngày, story của tớ vẫn chưa thấy tên cậu. Tớ chợt nghĩ liệu cậu có thực sự thích tớ, rồi tớ lấy hết can đảm mà nhắn cho cậ...

Với cậu là khác

Hình ảnh
  Bằng cách nào đó, tớ trốn chạy khỏi những bộn bề cuộc sống, khỏi những lo âu, suy tính để theo đuổi thứ ánh sáng cuối ngày. Và rồi tớ gặp cậu, vào một ngày đặc biệt đối với tớ, ngày mà tớ bắt đầu 1 hành trình mang tên tình nguyện. Với nụ cười vô ưu và thánh thiện, đôi mắt hờ hững với mọi thứ xung quanh, như thể trên đời này chẳng có ai, hay cái gì khiến cậu hứng thú, bận lòng. Cậu tạo cho mình một vỏ bọc khá hoàn hảo, với nụ cười mỉm luôn hiện hữu trên môi, đôi mắt có chút gì đó ưu tư. Đó là tất cả những gì tớ cảm nhận được ở lần đầu gặp gỡ. Phải, chỉ vỏn vẹn ngày hôm đó. Một mục đích, chung hoài bão, dăm ba câu chuyện thế là thành một buổi hẹn- buổi đầu gặp gỡ. Và rồi tớ nghe nhiều hơn những lời cậu nói. Dăm ba câu kể về mối tình trước của cậu. Thì ra cậu đã từng yêu thương chân thành như thế, nhưng sao điều cậu nhận lại chỉ là thương tổn nơi trái tim ? Thì ra cậu cũng từng tin vào những lời hẹn ước, nhưng khi chia xa lời hứa cũng hoá tro tàn hoà vào hư không như chưa t...

Ngũ Ngôn #1

Hình ảnh
                                                                   Hình như bạn đang khóc.                                                                  Hay có thấy lòng buồn?                                                                  Và nếu như mệt nhọc,                                     ...

Nội ơi! Hôm nay nhà mình có đợi cơm con không?

Hình ảnh
  Nội ơi hôm nay ở đây trời trở giông to quá… Con về phòng với bộ đồ đã ướt. Con bỗng nhớ cái cây chuối đổ rạp sau nhà mình cái ngày mưa bão, con bỗng nhớ con kiki cứ thích cuộn tròn trong chân con mỗi khi mưa lớn, con còn nhớ cả nồi cháo nóng hôi hổi của nội mà con ăn vô lo vô nghĩ trước màn mưa trắng xóa sân nhà. Cái phòng tĩnh lặng và lạnh tanh chẳng có âm thanh nhà mình, chẳng có tiếng sửa đồ hỏng hóc lách cách của nội, chẳng có tiếng tivi inh ỏi của đứa em, cũng chẳng còn tiếng xuýt xoa “ Sao ướt hết thế con” của nội nữa. Học đại học là khao khát cả cái thanh xuân cuồng nhiệt của con, là những mộng mơ những ngày còn cắp sách tới trường. Con để mặc cho những điều nhỏ bé, bình dị ở sau lưng, chỉ đi về hướng chẳng phải quê mình, hướng về miền đất chẳng phải màu quê hương. Điện thoại rung lên, con thấy nội gọi, nội hỏi con ổn không, vẫn khỏe chứ. Con cười xòe bảo “nội ơi ở đây thích lắm, ai cũng tốt với con nội ơi”. Con gập máy nhanh, bảo rằng con phải học đây, vì con sợ mình chẳn...