Để tôi yên
Những kẻ hay mộng mơ và nhạy cảm như chúng tôi thực sự rất khó sống. Thật không dễ gì tìm thấy nguồn cảm hứng hay ý nghĩa cuộc sống, thì đôi khi còn chưa kịp nuôi dưỡng, đã bị dập tắt bởi cuộc sống hiện tại. Vì sao lại như vậy? Vì chúng tôi có một góc nhìn khác mà nhiều người không thể nhìn thấy? Hay tại vì chúng tôi có thứ mà nhiều người ao ước hoặc không đủ can đảm để khác biệt, như chúng tôi? Vì chúng tôi chỉ đơn giản là nói ra những điều mà chúng tôi cho nó là đúng, thì đôi khi, không những chẳng ai nghe họ bày tỏ, mà còn vội vàng buộc tội họ bởi những điều chính bản thân những người kia khi hành động xong còn cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn thấy bản thân mình thực ra chẳng hơn đứa bị mình trì trích là mấy? Thực ra ở ngưỡng tuổi 20, chúng tôi chưa đủ can đảm để tự tin rằng những gì mình thấy, những cảm thông sâu sắc mình cảm nhận là điều đúng đắn. Nhưng với sự nhạy cảm của mình, chúng tôi nhìn thấy điều người khác đang đau đáu cần được thấu hiểu. Hoặc ít nhất, nếu không thấ...