Bài đăng

I missed you

Hình ảnh
  " I love you of the past. I miss you of the present. I missed you of the future'' Tôi gọi em là người yêu cũ, là người tôi yêu. Ừ. Gọi là người tôi yêu thôi chứ em cũng đâu còn yêu tôi nữa. 'Tôi yêu em" cho dù là quá khứ hay hiện tại, nhưng với em thì chỉ là "đã từng yêu tôi". Thứ tình yêu phai mờ và bao kỉ niệm vỡ vụn. Nếu bây giờ bất chợt gặp em trên đường, có lẽ tôi cũng chỉ có thể hỏi em: "Dạo này sống có tốt ?" chứ đâu dám nói "Em có còn yêu tôi hay là nhớ tôi chứ?". Liệu em sẽ lờ đi hay lạnh nhạt nhìn tôi đây. Tôi nhớ em đã từng nhìn thấy mắt em ướt đẫm dưới ánh sáng đèn đường. Chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi nhưng mấy câu chữ nghẹn ngào em nói phải mãi về sau tôi mới hiểu được: "Thực chất anh không hề yêu em. Anh chẳng hiểu được tình yêu là gì cả". Hoá ra là... tôi đã không yêu em như tôi nghĩ. Em à.Về sau nếu tôi có yêu một ai khác, tôi hứa với em sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, tốt hơn cả lúc yêu em nữa. Để cho c...

Trầm cảm cười

Hình ảnh
    Nó bị trầm cảm, chỉ là vẫn luôn mỉm cười và đối đãi với mọi người xung quanh rất tốt. Thậm chí, Nó còn mang dáng vẻ lạc quan đến mức mà cho đến một ngày, khi trái tim dần rơi vụn những mảnh vỡ và cảm thấy kiệt quệ, đến mức không còn sinh lực đứng lên nữa. Nó có tìm đến người mà nó tin tưởng nhất của mình để tâm sự, nhưng nhận lại được, " Vậy mà đó giờ chị cứ nghĩ em lạc quan và luôn vui vẻ chứ?" Nó khi ấy vỡ òa, nước mắt rơi đến mức mắt nhòe đi, tay run run cũng không thể đánh nổi tiếp chữ gì nữa. Nó đau lòng đến mức chui vào một góc phòng, chỉ biết khóc một mình và không biết nên làm gì... Chính xác là mọi thứ như nổ tung, sợ hãi và bất lực. Không còn một cảm giác gì, hít thở không khí cũng không thông. Hai tay Nó ôm lấy đầu và cứ thế trốn trong góc phòng, dáng vẻ ấy, như một bào thai trong bụng mẹ, khát cầu sự an toàn đến tận cùng. Bởi vì luôn vui vẻ, nên không có quyền buồn đau? Bởi vì luôn mỉm cười, nên khi cần sự giúp đỡ thì bị cho là làm quá? Mình từng hỏi cô m...

Nếu một ngày ta không còn gặp

Hình ảnh
  "Nếu một ngày chúng ta không còn gặp." Nếu một ngày chúng ta không còn gặp thì xin em hãy quên đi chúng ta của năm tháng đó. Nếu một ngày chúng ta không còn gặp thì ắt hãy quên đi giấc mơ mà ngày đó hai đứa từng ước được khổ chung, hãy quên đi người mà có lẽ đối với em chỉ đẹp ở quãng đường thanh xuân nào đấy, hãy quên đi người mang tất cả nụ cười của em đi và biến nó thành một trời nước mắt, hãy quên đi cảm giác hụt hẫng, thất vọng mà người đó luôn trao cho em, xin em hãy quên đi tất cả.. Nếu một ngày chúng ta không còn gặp thì đừng cố tìm những vụn vỡ khi đó, đừng cố tìm hay lục lọi lại những lý do đã cũ, đừng cố tìm hình bóng của chúng ta khi đó. Nếu một ngày chúng ta không còn gặp thì.. A nh sẽ thắc mắc, liệu giữa mớ hỗn độn vỡ nát như thế này, e m..đã quên tất cả chưa? Bài viết trước đó:  Mình tiêu cực

Mình tiêu cực

Hình ảnh
Mình biết mình tiêu cực và u ám như thế nào nhưng mình không muốn người xung quanh bị ảnh hưởng điều đó. Kiểu, một mình mình buồn là đủ rồi ấy. Hôm nay, mình không ổn từ lúc ngủ dậy và cho đến bây giờ, mình muốn viết câu chữ động viên bản thân nhưng lại không thể. Những câu chữ trong đầu của mình chỉ là mấy lời quen thuộc lặp đi lặp lại từ lúc trước cho đến bây giờ. Chưa bao giờ nguôi ngoai. Bài viết trước đó:  Mong mọi thứ sẽ an yên

Mong mọi thứ sẽ an yên

Hình ảnh
  Bóng tối bao trùm lấy nửa mảnh hồn còn sót lại. Vỏ chai vương vãi khắp sàn nhà, những mảnh thủy tinh văng tứ tung, căn phòng hắt lên mùi của máu hòa với rượu, mùi của sự u ám, lạnh lẽo. "Tách, tách..." Vài giọt máu từ cổ tay chảy xuống sàn, từng giọt từng giọt một lần lượt thay nhau rơi vãi. Âm thanh nhỏ đến mức gần như nín thở mới có thể nghe được, nó như bản nhạc chết chóc đang văng vẳng từ cõi thinh không nào đó vọng về. Nó ngồi trên chiếc ghế sofa buông thõng tay xuống đất, một bên áo thấm đẫm màu đỏ rực. Có bóng ai đó vừa thoáng qua đây, Nó mỉm cười, thần chết có lẽ đã đến để đón Nó đi, Nó sắp được giải thoát, rồi sẽ không còn bất cứ đau khổ nào có thể dày vò Nó được nữa. "Đau, rất đau..." Nó khẽ nhắm mắt, cảm nhận cơn đau đang xâu xé thể xác Nó, mà không đúng, chỉ một chút nữa thôi, Nó sẽ về cõi vĩnh hằng, sẽ hạnh phúc, sẽ vui vẻ mà, đúng không? Từng đoạn kí ức như những thước phim, chậm chạp tua lại từng đoạn lõm mà không có bất cứ sự liên kết hay logic nào...

Tình yêu đơn giản

Hình ảnh
  Cả một đời, người ta chỉ mong gặp đúng người một lần duy nhất. Người đó dù xấu hay đẹp, giàu có hay nghèo khó, khô khan hay hài hước, tất cả đều được, miễn sao là một người biết cố gắng và hiểu chuyện. Không cần phải nói thương mãi, nói thương khi cần là được. Người mà khi tôi đứng ở đỉnh cao danh vọng, hay dưới đáy của vực thẳm thất bại cũng bên sẻ chia cay đắng ngọt bùi. Người mà ngay cả khi tôi xấu xí, mệt mỏi, tuyệt vọng nhất thì người ấy cũng không rời bỏ tôi mà đi. Người mà chúng ta hy vọng đi cùng suốt quãng đời sau này chính là người mua cho mình viên thuốc, nấu cho mình bát cháo lúc mình ốm đau. Người mà chúng ta mong chờ nhất chính là người dù chua - cay - mặn - đắng đều sẽ nguyện ý cùng mình nếm thử qua. Tình yêu vốn dĩ rất đơn giản, tìm được người tình nguyện từ đầu đến cuối đều đối xử tốt với mình đã là may mắn quá rồi. Bài viết trước đó:  Đi về nơi xa

Đi về nơi xa

Hình ảnh
  Gã lê lết cái thân thể bốc mùi tanh của máu trên con đường thưa thớt người. Trên tay gã là con dao lấm lem màu đỏ cùng những mảnh thịt vụn nơi đầu dao, bàn tay gã đỏ chói cái màu hôi tanh của người. Gã đi như kẻ say rượu, thân thể xiêu vẹo, loạng choạng trên con đường mòn không biết điểm đến. Những ánh sáng nơi đèn đường chiếu lên thân thể hôi thối, gớm ghiếc, chiếu lên cái bóng kéo dài phía sau gã nơi con quỷ đang ngự trị. Gã nghĩ, đích đến của mình là nơi đâu? Là về đâu khi nhà chẳng còn, là nơi nào khi người thân đã không còn nơi đây? Gã còn nhớ bản thân từng có một gia đình đầm ấm thế nào, có vợ, có con, có công ăn việc làm ổn định. Mỗi khi đi làm về, gã luôn được chào đón bằng cái ôm của những cô con gái bé bỏng, được người vợ hiền đảm đang nấu cho mỗi bữa cơm ngon mỗi ngày, hơi ấm gia đình luôn ôm ấp gã và trao những cái hôn dịu nhẹ. Gã thích nghe những đứa con của mình nói về tương lai, nói về ước mơ sau này, cô gái lớn thì muốn làm giáo viên, cô gái nhỏ thì thích ca hát v...

Một đêm không ngon giấc

Hình ảnh
  Tôi mơ thấy mình được nhận vào một tiệm bánh mì, chủ của tôi là một cô gái khá xinh đẹp. Công việc hằng ngày của tôi là mang bánh từ nhà cô ấy đến xưởng và giao cho người coi kho, không bán cho kẻ đi đường. Trên đoạn đường đó, không gần không xa nhưng phải đi qua một cây cầu rất dài. Cảnh sắc rất lạ mà tôi chưa từng gặp phải, và đoán chừng như nó vốn chưa từng xuất hiện trên thế giới này. Cây cầu dây màu đỏ hai chiều, nhìn xuống không thấy sinh vật, tất thảy đều mang một màu xám xịt kể cả nước sông. Mây lờn vờn trên đầu và mặt sóng. Cây cầu đỏ lơ lửng giữa những lớp mây dày đặc, u ám. Nó khiến tôi sợ hãi mỗi lần đi qua, cố còng lưng đạp xe thật nhanh chẳng dám ngó nghiêng. Không biết mình đã phát hiện ra bí mật động trời nào của cô chủ, nhưng tôi và chủ kho buộc phải chạy trốn sự truy đuổi khốc liệt. Cả quãng đường vắng tanh đầy cát bụi, không một dấu hiệu sự sống, sương khói mịt mù và rồi cả hai lạc mất nhau. Bằng sự quỷ dị nào đó, chạy mãi, chạy mãi, tôi lại trở về cây cầu dây ...

Không tên

Hình ảnh
  Dạo gần đây cứ luôn ngã vào vòng luẩn quẩn của chính bản thân. Gần như chạm tới điểm bắt đầu của khi trước và giằng xé với nhiều mâu thuẫn. Ở một thời điểm nào đó trong quá khứ, rất rất dài và nhiều buồn khổ, mọi chuyện xảy đến khiến cho cảm xúc và tất cả đều rất khó nắm bắt và kiểm soát. Tôi nhớ hình ảnh của mình khi nước mắt chảy dài, nước mũi tèm nhem trên mặt, mặn chát vì khi ấy tâm trạng thật tình vô cùng thảm hại, những đêm mắt đỏ hoe trân trân nhìn lên trần nhà tối kịt suốt tận 2h hơn sáng, trái tim gào thét liên hồi khi những điều mà cuộc sống của bạn đem lại. Hậu quả là mất ngủ triền miên và bỗng dưng quan tâm nhiều đến từ khóa "suicide". Suy cho cùng cũng bất tiện khó nói hết. Bạn có hiểu cảm giác tuyệt vọng, hoang mang và hấp hối đó không. Nó là vàng thau lẫn lộn, nếu chạy trốn khỏi thì mong cho tâm khảm được yên ổn, không kịp mắc phải thì chỉ còn nước vượt qua và cân bằng lại mọi thứ. Nỗi niềm đó có thể sẽ thôi âm ỉ, không còn làm cho ta thêm nhức nhối như xưa h...