Là do tớ tệ quá
Tôi đã từng nghe cậu bạn thân kể rất nhiều về cô gái cậu ấy yêu thương. Những lần như vậy, tôi nhìn thấy đôi mắt cậu như sáng lên, vừa lấp lánh yêu chiều, vừa không giấu được những xót xa. Tôi biết, cậu ấy không thể quên cô gái, hoặc chính là cậu ấy không muốn quên. Cậu ôm ấp những kỉ niệm, lúc rảnh rỗi lại mang ra gặm nhấm rồi lạc lối ở những thứ vốn đẹp đẽ nhưng đã ngủ yên từ lâu. Tôi hay ngồi nghe cậu ấy luyên thuyên, có những chuyện cậu ấy cứ kể lặp đi lặp lại, kể về những ngày đầu quen nhau, rồi lại kể về những ngày hai đứa nắm tay nhau đi trên những dãy phố thưa thớt bóng người, lâu lâu lại khen cô gái ấy thật giỏi giang, biết đủ thứ trên đời, kiên cường nhưng dịu dàng, lại rất yêu thương cậu. Những câu chuyện rời rạc, không đầu không đuôi, và cứ vậy, dang dở. Có lần tôi hỏi: "Vì sao cô ấy tuyệt vời như vậy mà lại chia tay?" "Là mình tệ quá, bỏ lỡ mất rồi." Là bỏ lỡ điều gì, tôi không hỏi lại, cũng như cậu ấy tệ như thế nào, tôi cũng không biết. Tôi thấy nụ ...