Bài đăng

Tại sao tôi thích màu đen

Hình ảnh
Tại sao anh lại thích màu tối vậy?? Không phải anh thích màu tối, mà là màu tối tạo cho anh cảm giác an toàn, nó như là một lằn ranh giới chắn ngang giữa cuộc sống của anh với thế giới bên ngoài. Khi anh ở một mình, dù cho trời tối nhẹm đi chăng nữa anh vẫn không muốn mở đèn, nhiều người nghĩ rằng khi ở trong bóng tối sẽ khiến cho bản thân mình bị ngột ngạt và khó thở, nhưng với riêng anh thì có lẽ khi ở một mình trong bóng tối, anh có thể mãi mê theo đuổi suy nghĩ của chính mình, cứ thế đơn giản hoá mọi thứ lại và nó khiến cho anh thoải mái hơn rất nhiều. Hoặc cũng có thể nghĩ theo cách khác, anh luôn có ấn tượng với những gam màu tối, những bộ đồ anh thường mặc trước đây, thường không quá sáng hoặc chỉ duy nhất hai màu trắng đen, nó khoác lên cho mình cái vẻ ảm đạm và nhẹ nhàng, không quá nặng nề như những sắc màu cuộc sống ngoài kia, bề bộn.. Thế tại sao bây giờ anh lại chọn cho mình rất nhiều màu sắc như thế?? Ừm thì chẳng phải em không thích màu tối hay sao, anh không quá ác cảm v...

I AM YOU

Hình ảnh
 Chào - Ừ, chào cậu, đã lâu không gặp rồi nhỉ Ừm... - Dạo này thế nào Good, mọi thứ đều tệ như bình thường nó vẫn vâỵ - Hmm, Tôi đoán cậu có chuyện gì à Một số chuyện - Tôi có thể hỏi cậu có chuyện gì được không? Tôi rất cảm kích điều đó Hôm nay là 1 ngày kỳ lạ, sau khi tôi gặp 1 người bạn kỳ lạ vào ngày hôm qua, cậu ấy là có thể nói là quá sức tưởng tượng đối với tôi, nhân tiện tôi hay vào app để chat với người lạ đêm khuya ấy, cậu biết mà - Ừ, cậu có kể với tôi ngày trước, cậu hay lên đó để nói chuyện và rèn luyện khả năng giao tiếp, đúng chứ? Nhưng có chuyện gì với cậu bạn tối qua à? Tôi đoán là vâỵ, mọi chuyện rất bình thường cho đến khi tôi biết cậu ấy là 1 bậc thầy về thao túng tâm lý, như thể cậu ấy nuốt trôi nội tâm của tôi vào dòng chảy của cậu ấy vậy, tôi thích gọi nó là giao tiếp thôi miên hơn, cậu ấy rất giỏi trong chuyện này, chính xác là giỏi bẩm sinh, khả năng quan sát và suy luận tâm lý rất đáng nể. - Vậy thì có gì đáng lo nhỉ? Tâm lý của tôi lần đầu tiên bị phụ thu...

Vô thường

Hình ảnh
 Quả thật cuộc sống này quá đỗi vô thường. Ngày hôm nay đang ngồi bên cạnh nhau luyên thuyên đủ điều nhắc lại quá khứ, vẽ những dự định tương lai, nói với nhau rằng muốn được cùng đồng hành quãng đường dài phía trước. Vậy mà một cái vẫy tay tạm biệt, quay lưng bước đi trở thành mãi mãi chẳng thể nói với nhau một lời từ biệt.   Hôm nay bạn đang tức giận ai đó bạn muốn mắng, muốn chửi. Chửi xong bạn hả hê bạn thoải mái, bạn có cảm giác chiến thắng tóm lại là dễ chịu. Nhưng bạn biết không cái cảm giác tức giận và thoải mái chỉ là nhất thời, cảm giác hối hận thì nó dai dẳng và theo ta mãi. Vậy tại sao ta không hít một hơi dài bình tĩnh ngồi lại bên nhau để giải thích, để lắng nghe, để hiểu nhau hơn và quan trọng là chúng ta không đánh mất hình ảnh đẹp đẽ trong nhau để sau này khi họ rời ta rồi ta chẳng có gì phải hối hận cả.   Hôm nay bạn đừng hứa nếu muốn làm gì đó cho ai thì hãy làm trong khả năng của bạn. Xin đừng đợi mai này khi bạn giàu có vì liệu có ngày đó không? ...

Liều thuốc thời gian

Hình ảnh
Người ta bảo thời gian là bác sĩ, Những tổn thương, vỡ nát chẳng là gì, Nhưng người ta cũng đâu nào suy nghĩ, Rằng "quên rồi, ký ức để làm chi?" Ừ thì đúng! Rằng mai tôi sẽ đi, Vì sao ư? Chẳng biết. Hỏi làm gì? Nhưng "đi" đây có nghĩa là cất kỹ, Trong lòng bản hòa tấu khúc tình si. Người ta bảo thời gian là bác sĩ, Chữa bách bệnh bằng liều thuốc Tháng Năm, Nhưng thật ra chỉ là kẻ lang băm, Không chữa nổi vết thương lòng rỉ máu. Bài viết trước đó: Lời cuối cho tình yêu

Lời cuối cho tình yêu

Hình ảnh
Chỉ cần em vui vẻ, bình an, hạnh phúc Bên ai cũng được Anh sẽ thôi xuôi ngược Em hãy cứ là chính mình. Mới ngày nào ta chỉ gặp gỡ vô tình  Vui vẻ chuyện trò dù mưa nắng dãi dầu Trọn từng khoảnh khắc đêm thâu Vẹn toàn tâm ý với nhau tháng ngày. Em rời đi vào một ngày trời mát mẻ Yêu thương cô lẻ Anh lạc lõng giữa khoảng không  Nhiều lần Anh cố kìm nén những nhớ mong. Xin gửi lại cho người bên ấy Lỗi lầm gì Anh nhận lấy Anh chỉ mong người thương mãi yên vui. Bài viết trước đó: Ổn chưa  

Ổn chưa?

Hình ảnh
Nắng rơi, Bên hiên nhà, Cây đổ lá, Lòa xòa trên mặt đất, Ở đâu đó, Trong căn phòng rất chật, Cũng có ai, Bổ nước mắt thành mưa, Muốn hỏi rằng: Bên đó đã ổn chưa? Bên này thì, Cũng mới vừa, Một chút! Bài viết trước đó: Kẻ dốt làm thơ

Kẻ dốt làm thơ

Hình ảnh
Là một đứa ít học, Lại học đòi làm thơ,  Biết làm sao bây giờ,  Thơ ăn mòn trong máu. Ngày ngày thích like dạo,  Tạo cảm xúc cho mình,  Yêu thơ là cái tình , Tuy rằng mình ít học.   Xin bạn đừng châm chọc,  Một người dốt như tôi, Viết thơ là niềm vui,  Cho tôi quên phiền muộn.   Nào ai mà chẳng muốn,  Mình học rộng hiểu nhiều,  Văn vở chẳng bao nhiêu,  Mong mọi người sẽ hiểu.  Bài viết trước đó: Chia xa

Chia xa

Hình ảnh
  Tình nồng tình thắm tình say, Chia tay khổ lụy bi ai tình sầu, Người buồn người nhớ người đau, Người đi, người lại nghẹn ngào không buông. Nước mắt gột rửa nỗi buồn, Bao nhiêu cho đủ, trôi luôn một người, Làm sao giữ được hoa tươi, Làm sao có thể khiến môi em cười. Mưa ơi thôi hãy ngừng rơi, Người ơi thôi hãy ngừng rời xa tôi, Dù xóa ký ức cũ mèm, Nhưng nào giúp được tim tôi quên người. Hoa chăm tưới nước hoa tươi, Tình không vun đắp thì người ra đi, Lệ nhòa ướt đẫm bờ mi, Người đi bỏ mặc kẻ si đợi chờ.  Bài viết trước đó: Ngọn đèn trong trái tim

Ngọn đèn trong trái tim

Hình ảnh
Em thắp ngọn đèn sâu trong trái tim anh, Rồi rời đi giữa vạn nghìn bóng tối, Anh nghĩ ngọn đèn sẽ dẫn anh ra khỏi  những vỡ tan. Em thắp ngọn đèn rồi mặc chúng cháy lan, Trái tim anh ngập tràn bao đốm lửa, Những nỗi đau không cách nào cứu chữa nếu không em. Khi không thể trao nhau những thương nhớ để dành, Dừng dịu dàng với anh như thế, Xin em. Bài viết trước đó: Em có thấy không?

Em có thấy không?

Hình ảnh
  Em có thấy không, phía trên triền mây của bầu trời vời vợi, đó là nơi có những nỗi nhớ lập lờ, hư không. Và trong một ngày nỗi nhớ chẳng tan phai đi theo mây gió, anh lại ngồi đàm đạo chuyện cũ của mình theo một cách mơ màng không mấy nguôi ngoai. Tình anh, có lẽ em đã đặt xuống từ dạo trước, khi những bồi hồi chẳng còn gọi tên nhau và những mộng mơ đã vỡ làm hai nửa. Thế đấy, dường như vỡ tan là thế đấy. Rồi thấp thoảng đi qua, cuộc tình ấy theo tháng năm mà quên lãng, anh chọn cho mình cách giữ lại, em thì lẳng lặng mà quên đi. Nhưng thôi, anh còn trách để làm chi nữa, chỉ tiếc nuối một thời những mộng mơ đã bị vỡ đôi, vỡ khi những tình nồng chưa một lần chạm đến ngưỡng chiêm bao. Ánh hoàng hôn của ngày dài cũng trôi vào nơi đáy mắt, chúng tôi giờ cũng đã mai mục theo kỉ niệm. Nắng tan, giờ đã vỡ. Hư hao, rồi héo mòn. "Rồi đây sẽ chẳng có tháng thứ 13, cũng không có mùa thứ 5. Và cũng chẳng có ngày mà chúng ta hẹn gặp lại." Bài viết trước đó: Mình không trầm cảm?