Bài đăng

Anh yêu em

Hình ảnh
  Mỗi ngày trôi qua, chúng ta hẳn có rất nhiều điều muốn nói, muốn kể nhau nghe. Và chẳng cần biết thời gian đang chậm hay là nhanh, chỉ muốn khi hoàng hôn tắt nắng, ta lại tựa vai nhau mà thầm thì chuyện ngược xuôi của cuộc đời. Vũ trụ này rộng lớn, thiên hà này bao la. Có đôi lần em hát anh nghe những câu hát say sưa, bay bổng và cũng có đôi lần ấy, nằm cạnh nhau, chẳng cần biết thiên hà hay là vũ trụ nữa bởi thế giới của anh, đang ở cạnh anh rồi. Em biết không, có những lời ca sẽ không nằm trong trí nhớ mà là thói quen, cũng như yêu thương vậy, chẳng ở đâu xa mà kề cạnh ngay trước mắt, là em. Mà em biết không, mặc dù biển cả và trời xanh là hai nơi cách biệt nhưng nó vẫn luôn có một điểm chung ấy, là một màu xanh thăm thẳm, trải dài và vô tận. Anh muốn kể em nghe lắm, chuyện trên trái đất mình, chẳng là đâu xa, chỉ cần là em thôi thì mọi thứ bỗng chốc hoá rực rỡ, đến lạ. Và anh chẳng biết chính xác lắm thứ mình đang cần hiện tại nhưng ngay lúc này anh chỉ muốn ngân nga câu hát n...

Một chút yêu đời

Hình ảnh
  Ngày hôm nay nỗi buồn đến gõ cửa Chỉ thông báo ngày mai phải đi rồi Lát nhớ đem bao ưu phiền chất chứa Bỏ vào túi gửi nỗi buồn đi thôi Trước đi "cậu ấy" cũng dặn tôi Chuyện ngày mai đón niềm vui đến nhà Cần phải trồng thêm cỏ cây hoa lá Để nán người ở lại lâu nghe không Mình tạm biệt nỗi buồn giữa trời đông Sáng hôm sau mùa xuân đến bên thềm Mang niềm vui cùng những điều thương mến Đáp hiên nhà ấm áp những nắng mai. Bài viết trước đó:  Online hay offline

Offline hay online?

Hình ảnh
  Tôi có một thói quen, đó là luôn để chế độ offline trên facebook, hoặc bất cứ mạng xã hội nào có chế độ này. Tôi chỉ bất đắc dĩ ‘hiện thân’ trong trạng thái online khi mạng xã hội đó không có nút ẩn này thôi. Tôi tin rằng sẽ có nhiều người giống tôi. Không có gì lạ cả, chỉ đơn thuần là tôi bê nguyên xi bản ngã của mình từ ngoài đời vào mạng xã hội: nội tâm, thích ẩn mình, tựa mặt hồ sâu thâm trầm khó đoán và đầy phức tạp. “Đằng sau những hành vi kì quặc biết đâu luôn ẩn chứa một vết thương lòng.” Ai đó đã từng nói với tôi như thế. Cũng nhờ câu nói này, khi nhìn thấy một người có hành động không mấy hay ho, có phần lạ kỳ hay thậm chí tiêu cực, tôi luôn nghĩ đến câu nói này để thấy bản thân mình bao dung hơn, mở lòng hơn, bớt dò xét hơn và biết nghĩ cho người khác nhiều hơn một chút. Vì tôi nghĩ bản thân mình cũng vậy. Đầy rẫy những hành vi kì quặc, thói quen kì quặc, và đương nhiên đằng sau đó là chằng chịt những vết xướt to nhỏ khác nhau, có mới có cũ, có cái vừa lên da non, có c...

Chiếc hộp ký ức

Hình ảnh
Có khi nào bạn chợt nhớ về những ước mơ cũ kỹ nhưng đã từng đốt cháy bạn không? Những mơ ước thất lạc giữa màn hình lớn lên và trưởng thành? Tôi từng mơ tạo ra một nơi nho nhỏ, hàng ngày pha trà hoặc nâng cốc cà phê, đêm về tổng cộng những người uống bia khua vào nhau mấy tiếng trong sáng. Và ở đâu đó, chúng tôi ký gửi lại nỗi buồn, ních vào một túi những niềm vui căng thẳng, và chếnh choáng về nhà trong cơn buồn bực nói. Nơi nhỏ bé ấy dành cho tất cả mọi người, với mọi loại trạng thái, nhưng khi bước về sẽ chỉ có những niềm vui leng keng trong túi. Chính vì điều gì khiến bạn bỏ qua những ước mơ đó? Điều gì đã làm ra của chúng tôi vào hộp thời gian, và hiếm khi nào lấy lại được? Liệu những ước mơ bị bỏ quên ấy, từng rực rỡ như những ngọn lửa trong một đêm gió lạnh, có khả năng trở thành hiện thực lần nữa không? Với Tôi, Tôi hy vọng là có thể. Và những gì lòng mình ước ao liệt, rồi sẽ có kết quả. Bài viết trước đó:  Chúng tôi vẫn thấy những áng mây  

Chúng tôi vẫn thấy những áng mây

Hình ảnh
Những buổi chiều mùa hạ luôn tuyệt diệu, vì ngồi trong văn phòng kín, dễ ngắm cảnh xa, thấy mây mù như sương mù phố núi, thấy mình an toàn giữa ô cửa bao quanh. Nhìn ra bên ngoài, mây không trôi quá nhanh, nhưng cũng không gửi tranh về với đô thị, không đánh thức người mệt mỏi, không làm rối nhịp người đua. Mai này mưa sẽ đến. Khi chớm hai mươi, bạn nhận được ước mơ trong đời dễ hóa thành cỏ lá nổi trên dòng sông một sớm một nắng, từ chuyện yêu thương, gia đình và cả bạn bè, công việc. Có người bảo vệ, đời chúng ta làm như tổng hòa của bếp lửa. Bếp thứ nhất cho tình yêu, Bếp thứ hai cho gia đình, Bếp thứ ba cho bạn bè và cuối cùng để dành cho công việc. Nhưng chúng tôi không có đủ năng lượng để duy trì tất cả, bạn sẽ phải thổi ngọn lửa ở hai bếp mà bạn chọn, và tắt ở hai bếp còn lại. Chúng ta không thể chu toàn từ lúc sớm. Cuộc sống đô thị luôn chật chội, và đua tranh, những dòng xe không đứng lại chờ những ngọn đèn có tín hiệu.  Khi bạn ngồi trên văn phòng mát mẻ và cố gắng hoàn t...

Có những ngày

Hình ảnh
  Có những ngày chẳng cần gì nhiều cả Chỉ đơn giản là một cái nắm tay Nhắm đôi mắt là có thể ngủ say Thấy an yên vì có người bên cạnh Bài viết trước đó:  Anh yêu em

Anh yêu em

Hình ảnh
  Trong tình yêu... Anh không cần em phải thấu hiểu anh đã thầm lặng hi sinh tất cả vì em ra sao. Anh chỉ cần em biết anh vẫn luôn yêu thương và bên cạnh em. Ít nhất là hiện tại, cuộc sống của em nó có sự hiện diện của anh, bóng hình đó, vẫn cạnh bên làm một điểm tựa cho em những lúc em thật sự cảm thấy cần. Mình tìm thấy nhau giữa một khoảng trời rộng lớn như thế, có nhất thiết là phải trọn vẹn tất cả những cảm xúc thì mới hình thành lên được một tình yêu? Chúng ta chỉ cần một tấm chân tình không lừa lọc, không tạm bợ, cũng chẳng vô cảm, như thế đã là quá đủ. Anh yêu em bằng một ánh nhìn trìu mến của sự cảm nhận từ trái tim đến với trái tim. Em yêu anh cũng vẹn nguyên như thế, nhưng đổi lại là những hành động quan tâm nhỏ nhặt nhất đủ để xoa dịu đi tiếng lòng anh đang gồng gánh thật mệt mỏi giữa một cái xã hội bon chen, vội vã. Sau cùng! Mình chỉ cần như thế thôi em ạ! Đơn giản nhưng đủ chạm được trái tim nhau, đủ để rung động những yêu thương đang bị vùi sâu trong tiềm thức. Mìn...

Là do tớ tệ quá

Hình ảnh
  Tôi đã từng nghe cậu bạn thân kể rất nhiều về cô gái cậu ấy yêu thương. Những lần như vậy, tôi nhìn thấy đôi mắt cậu như sáng lên, vừa lấp lánh yêu chiều, vừa không giấu được những xót xa. Tôi biết, cậu ấy không thể quên cô gái, hoặc chính là cậu ấy không muốn quên. Cậu ôm ấp những kỉ niệm, lúc rảnh rỗi lại mang ra gặm nhấm rồi lạc lối ở những thứ vốn đẹp đẽ nhưng đã ngủ yên từ lâu. Tôi hay ngồi nghe cậu ấy luyên thuyên, có những chuyện cậu ấy cứ kể lặp đi lặp lại, kể về những ngày đầu quen nhau, rồi lại kể về những ngày hai đứa nắm tay nhau đi trên những dãy phố thưa thớt bóng người, lâu lâu lại khen cô gái ấy thật giỏi giang, biết đủ thứ trên đời, kiên cường nhưng dịu dàng, lại rất yêu thương cậu. Những câu chuyện rời rạc, không đầu không đuôi, và cứ vậy, dang dở. Có lần tôi hỏi: "Vì sao cô ấy tuyệt vời như vậy mà lại chia tay?" "Là mình tệ quá, bỏ lỡ mất rồi." Là bỏ lỡ điều gì, tôi không hỏi lại, cũng như cậu ấy tệ như thế nào, tôi cũng không biết. Tôi thấy nụ ...

Tôi hiểu rõ

Hình ảnh
  Tôi biết rõ phần nào mình đã đuối sức. Chỉ là tôi hiểu được cho đến khi tôi ngã gục nằm sõng soài trên chiến tích dẫu là thành công hay thua cuộc, thì chí ít nó đã là sự nỗ lực cuối cùng của bản thân mình trong thời điểm đó. Chẳng hạn như đời người.. con người ta ít nhất phải có một vài đôi ba lần phủi tay với tất cả, mặc cho kết cục có như thế nào, miễn là can tâm. Và tôi đã dùng chính lá bài định mệnh để tất tay cho ván cược vốn chưa bao giờ là sòng phẳng.. rồi tự cười, cười như một gã điên đãng trí, vô hình!! "Sống đã là một sự lựa chọn, thì ngu muội với tôi mà nói cũng chỉ đơn thuần là một ý nghĩ dẫn con người ta tiến gần đến với cánh cửa tuyệt vọng, biên niên." Bài viết trước đó: Đàn ông vốn ít khóc

Đàn ông vốn ít khóc

Hình ảnh
  Đàn ông vốn dĩ ít khóc, chứ không phải không khóc bao giờ. Mang trên mình một danh phận phái mạnh, người ta chẳng cho chúng tôi cái quyền được khóc. Chúng tôi phải mạnh mẽ, phải chở che, phải là điểm tựa vững chắc cho họ những lúc mệt mỏi. Nhưng đâu ai biết được bản thân của những gã mang cái lớp vỏ bọc lạnh lùng đó lại yếu đuối đến nhường nào. Đâu ai biết được họ đã phải gồng mình cắn răng chịu đựng những gì và ra sao. Thiết nghĩ con người thì ai cũng có cảm xúc phải vậy không?? Ai cũng sống và cũng đều phải trải qua những thăng trầm. Vấp ngã, chông chênh, thất bại, đều có cả. Ai cũng mang trên mình những cung bậc cảm xúc, hỉ, nộ, ái, ố, đủ đầy. Ấy vậy mà tại sao lại gắn trên vai những cánh đàn ông cái mác đau đớn đến vậy. Nhiều lúc mệt mỏi lắm, cô đơn lắm, mà có dám than vãn điều gì đâu. Sợ người ta chỉ trách yếu đuối, thấp hèn. Nhiều lúc tủi thân, nhục chí, nhưng vẫn phải cười gượng một cái rồi bước tiếp đi qua ngày mai. Cơ bản họ sợ dừng lại rồi thì ai sẽ là người lắng nghe v...